Chương 148: Dược Viên. (1)

Hoành Tảo Hoang Vũ

Cô Đơn Địa Phi 01-07-2023 15:31:45

Nàng theo bản năng đối với Tô Mị sinh ra địch ý, nhưng chứng kiến ngay cả bọn người Lâm Mạc Sâm đối với Tô Mị khách khí đến gần như sợ hãi, biết rõ nữ nhân này địa vị rất lớn, lại cùng Tô Mị nổi lên giao tình. Tô Mị người này tuy tự kỷ, nhưng đối với nhân tâm nhận thức lại so với ai khác đều tinh tường, nàng chỉ là mỉm cười nhìn xem Triệu Ngọc Nhụy, cho đến khi khuôn mặt Triệu Ngọc Nhụy trắng bệch, tự mình thối lui đến một bên. - Ngốc tử, bản cô nương có phải là nhìn lầm ngươi rồi không, đến chỗ nào đều có nữ nhân ở bên người, sách, chỉ là chỗ này ánh mắt quá kém, người không tuyệt lệ vô song, phong hoa tuyệt đại bằng bản cô nương! Tô Mị lại bắt đầu tự kỷ . - Nơi nào có mỹ nữ như vậy, ân, ở đâu, ta thật muốn đi nhìn xem! Lâm Lạc nhìn chung quanh, giả bộ bộ dạng tìm người. - Hô! Hô! Tô Mị nghiến răng nghiến lợi, một bộ tức giận, mà Ngân Mang cũng rất giảng nghĩa khí đứng người mà dậy, đối với Lâm Lạc huy động móng vuốt, lập tức càng làm cho Tô Mị tức cười, ôm lấy Ngân Mang liên tục nói yêu thương một hồi! Dùng thực lực hai lão giả bên người Tô Mị, hoặc là nàng lộ ra thân phận Càn Nguyên quốc Tô gia Đại tiểu thư, tất cả các thế lực trong cốc này đều phải đối với nàng kính như thượng tân! Dù sao, người nơi này vô luận đến từ quốc gia nào đều là nước phụ thuộc Càn Nguyên quốc, cái nào dám đắc tội Tô gia Đại tiểu thư? Hai ngày qua đi, sơn cốc bắt đầu xuất hiện lực lượng kỳ dị dao động, một mực giằng co nửa ngày sau mới đột nhiên biến mất. - Cấm chế biến mất! Một lão giả bên người Tô Mị nói ra. Tuy những người khác không có thể phát giác đến, nhưng vị này ít nhất là Giác Vi Cảnh cao thủ đã nói như vậy, vậy thì khẳng định như thế! - Ngốc tử, đi thôi, có bản cô nương làm chỗ dựa cho ngươi, có cái gì phải sợ! Tô Mị vỗ vỗ bả vai Lâm Lạc. Mọi người xuất phát, đi tới ở chỗ sâu trong cốc, chỉ thấy trong đó lại có một tòa trang viên cự đại! Bất quá trong trang viên cũng không có người, giống như quỷ trạch, âm khí um tùm. Cái trang viên này nhìn về phía trên rất bình thường, đi vào là một hoa viên, tiếp theo là đại sảnh. Nhưng ở đại sảnh lại xuất hiện một phần mộ cự đại, cao cao nổi lên. Phần mộ không bia, lại có một cái nhập khẩu đen sì. - Đây chẳng lẽ chính là lối vào phủ đệ của Ám Huyết Ma Quân? Tất cả mọi người là trong nội tâm có chút sợ hãi, người bình thường nào có đem phủ đệ xây ở trong phần mộ, vị Ám Huyết Ma Quân này thật sự là xứng với cái tên! - Đi! Mọi người sau một lúc hai mặt nhìn nhau, vẫn là quyết định tiếp tục đi tới, từng cái đi vào trong đó. Tô Mị khom người núp ở bên cạnh Lâm Lạc, phụ giúp hắn đi lên phía trước nói: - Nhát gan quỷ, đi mau a! Nếu không phải sau lưng còn có hai siêu cấp cường giả thực lực khó lường, Lâm Lạc thật muốn đá nàng một cái, hắn mới vừa đi một bước, nhưng lại ngừng lại. - Nhát gan quỷ, dừng lại làm gì vậy, có phải là sợ hãi không? Lâm Lạc quay đầu, cắn răng nói: - Có người nắm lấy cánh tay của ta, ta đi như thế nào! - Ha ha! Tô Mị gượng cười thoáng một cái, dưới chân rốt cục động, nhưng không có buông ra cánh tay cầm lấy tay Lâm Lạc, cho thấy nàng thật ra là tương đối khẩn trương. Đối với hắc ám, nhân loại có trời sinh sợ hãi. Hai người sóng vai mà đi, đi vào phần mộ không có bao lâu, đột nhiên chỉ cảm thấy dưới chân không còn, cả người lập tức ngã về phía trước. Bản năng Võ giả làm cho hai người đều là một cái trung bình tấn muốn ổn định thân hình, nhưng thân thể của bọn hắn lại bị một cổ sức lực dẫn dắt, căn bản dừng không được, vẫn là một đầu rơi xuống dưới! Lâm Lạc chỉ cảm thấy chấn động toàn thân, trước mắt mạnh mẽ sáng ngời, pằng, pằng, hai người đồng thời ngã sấp xuống trên một bãi cỏ. Đây là một hoa viên cự đại, bị mảng lớn mảng lớn bụi cỏ màu xanh phân cách thành nguyên một đám bồn hoa, trong bồn hoa trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo, đủ mọi màu sắc mỹ lệ. Mà trên bầu trời lại có ba mươi sáu khỏa mặt trời, huyền ở giữa không trung làm cho người ta cảm giác gần trong gang tấc. - Di, tiểu Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận! Tô Mị chống tay đứng lên, sau khi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không khỏi nhẹ kêu một tiếng. Lâm Lạc mày nhăn lại nói: - Như thế nào chỉ có hai người chúng ta? - Lối vào hẳn là một cái Truyền Tống Pháp Trận, vừa rồi chúng ta không có truyền tống lệnh phù, bởi vậy bị tùy cơ hội truyền tống đi! Tô Mị thuận miệng giải thích nói, tựa hồ cũng không phải rất ngạc nhiên. - Truyền tống lệnh phù? - Ai, với ngươi giải thích thật sự là lãng phí miệng lưỡi của bản cô nương! Được rồi được rồi, lối nhập khẩu là một Truyền Tống Trận, mà ở trong đó hẳn là có rất nhiều tử trận, nếu có truyền tống lệnh phù mà nói, có thể chỉ định truyền tống đến một tử trận nào đó, mà không có, sẽ tùy cơ hội truyền tống đến một tử trận bất kỳ! Lâm Lạc minh bạch, bởi vì Tô Mị một mực dắt lấy cánh tay của hắn, bởi vậy hai người bị truyền tống đến cùng một chỗ. Nhưng người khác sẽ không có vận khí tốt như vậy, cũng may thời gian bọn họ tiến vào tương đối trễ, cho dù truyền tống đến địa phương cùng những người phía trước kia đồng dạng, hẳn là cũng sẽ không đụng vào. Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, nhưng nơi này tựa hồ lớn đến thái quá, căn bản nhìn không tới cuối cùng. - Đây là tiểu Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận! Tô Mị chỉ chỉ thiên không nói: - Trên mặt là ba mươi sáu khỏa Thiên Dương cầu, có thể thay thế ánh nắng, cũng là mắt trận của cả đại trận! Tiểu Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận này đồng thời cũng là một mê ảo trận, nếu vận khí không tốt mà nói, có thể ở chỗ này vây quanh chết! Lâm Lạc đối với mê ảo trận ngược lại không có sợ hãi, cùng lắm thì dùng Cấm Tự, bảo quản trận pháp gì đều chịu không được Cấm Tự oai mà nứt vỡ! Ánh mắt của hắn quét đến những kỳ hoa dị thảo trong bồn hoa kia, không khỏi nhẹ kêu một tiếng. Mặc dù hắn đối với thuật luyện đan không có nghiên cứu quá sâu, nhưng về bộ dáng các loại dược thảo lại nhớ rõ rành mạch. Trong Luyện Đan Thủ Trát chẳng những có phương pháp luyện chế đan dược, càng có bản vẽ chú giải rất nhiều linh thảo trân quý, mà chút ít trong bồn hoa kia, chí ít có sáu thành dược thảo là có ghi lại ở trong Luyện Đan Thủ Trát! Tuy còn có bốn thành là thực vật Lâm Lạc không thể phân biệt nổi danh xưng, nhưng có thể suy đoán ra đó cũng là linh thảo! Hơn nữa những linh thảo này chí ít có một nửa đều đã đạt đến năm, có thể làm thuốc ! Đây là một Dược Viên! Hắn lập tức trong nội tâm lửa nóng, sở dĩ không có tiếp tục luyện đan, là vì rất nhiều đan dược trân quý đều cần thảo dược cực kỳ hi hữu, trên thị trường căn bản mua không được, xảo phụ không gạo cũng khó nấu thành cơm a! Mà những linh thảo này có thể tới tay mà nói, chỉ là đan dược Tiên Thiên Cảnh sử dụng hắn cũng có thể luyện chế ra thật nhiều, hiếu kính gia gia Lâm Hành Nam.