- Tiền bối.
- Bảo ngươi đánh liền đánh, sợ bị thương lão phu sao?
Lâm Lạc hít và một hơi thật sâu, Tô Quảng Khai đã nói như vậy, tự nhiên có đạo lý của hắn, hắn lập tức vận chuyển toàn lực, một quyền oanh ở trên ngực Tô Quảng Khai, đương nhiên, không có phát động lĩnh vực.
Bùm!
Quyền lực của Lâm Lạc là vô cùng bá đạo, mà vừa rồi Tô Quảng Khai không có mở ra nửa điểm phòng ngự, ngực này lập tức bị Lâm Lạc oanh ra một cái động lớn! Nhưng còn không có đợi Lâm Lạc kinh hoảng, hắn không ngờ phát hiện, miệng vết thương của lão nhân rõ ràng ngay cả nửa điểm máu tươi cũng không có chảy ra, theo miệng vết thương phá vỡ mà xem, huyết nhục của Tô Quảng Khai biến thành thể rắn kim sắc, thật giống như cả người là do Hoàng Kim đúc thành!
- Tiến vào Linh vực, thân tức bất hủ!
Tô Quảng Khai nhàn nhạt nói ra, thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại, trong nháy mắt miệng vết thương không còn, đầy đủ không sứt mẻ! Nếu không phải lỗ hổng của quần áo phá vỡ còn đó, Lâm Lạc cũng muốn hoài nghi mình một quyền kia đến tột cùng có đánh trúng đối phương hay không.
- Cho dù là đồng dạng linh căn, hình thành Linh vực cũng không giống nhau, lão phu hình thành là kiếm vực!
Tô Quảng Khai ở bốn phía thân thể mở ra một kiếm thế giới, bốn phía tất cả đều là từng nhánh kim kiếm, mà đỉnh đầu của lão nhân thì là một thanh cự kiếm dài gần trượng, tản ra uy áp khủng bố!
Bất đồng! Hoàn toàn bất đồng!
Đem so với hư vực của Phạm Thương Vũ cùng Kim Quan Điêu, cái lĩnh vực này của Tô Quảng Khai xa xa muốn cường đại hơn!
Đây là lĩnh vực đầy đủ, cũng không phải hư vực gà mờ!
Tô Quảng Khai, đúng là Linh vực cường giả!
Khó trách hắn có thể ổn thỏa Tô gia Đại Trưởng lão vị, muốn đưa cháu gái tiến vào Viêm Diễm Tháp chỉ cần nhàn nhạt phân phó một câu, mà Điền Phi Thành đắc tội Tô Mị, mấy ngày sau liền đăng môn nhận lỗi, hiển thị rõ khiêm tốn!
Người ta là Linh vực cường giả chính thức, ngay cả được xưng Càn Nguyên quốc đệ nhất cao thủ Phạm Thương Vũ cũng ở trước mặt hắn cúi đầu!
- Trong Linh vực, chỉ cần ý chí bất diệt, võ giả sẽ sinh sôi không ngừng!
Tô Quảng Khai nói ra:
- Ngươi sử dụng Linh vực đến đánh!
Lâm Lạc cũng tới hứng thú, lúc này duỗi ra hữu quyền, lam hỏa thoáng cái bốc cháy lên, nhưng quả đấm của hắn còn không có đánh ra đi, lam hỏa cũng đã dập tắt. Hắn tái dẫn động lĩnh vực, lại như cũ là kết quả giống nhau.
- Linh vực của ngươi còn chưa đủ cường đại, bởi vậy ở bên trong Linh vực của lão phu lập tức phá diệt!
Tô Quảng Khai nhìn xem Lâm Lạc.
- Tiến vào Tiên cảnh, võ giả tu đúng là Linh vực! Linh vực càng mạnh, võ giả cũng càng cường đại!
Lão nhân này cường đại đến làm cho người giận sôi!
- Tạm thời ngươi cũng không cần về Tứ Phong Cốc tử, mấy ngày nữa chính là quốc khánh mười ba vạn năm nghìn năm của đế quốc, làm một phen chuẩn bị, lão phu cũng sẽ cho các nàng Mị nhi trở về!
Tô Quảng Khai lại nói một câu.
Lâm Lạc gật gật đầu, lão nhân này tựa hồ đem hắn trở thành người trong nhà, nói chuyện lộ ra một cổ thân thiết, điều này làm cho hắn không khỏi kỳ quái, chẳng lẽ Tô Quảng Khai đúng như Tô Mị nói, nhân từ đến nước này rồi?
Hắn lại không biết, Tô Quảng Khai đã đem hắn trở thành tôn nữ tế tương lai, không xem hắn trở thành người trong nhà, chẳng lẽ còn trở thành cừu nhân sao!
Trở lại chỗ ở của mình, đã thấy Đường Điềm, Ninh Tú Nhi, Bạch Vũ Nhu rõ ràng đánh trúc bài. Đừng xem Bạch Vũ Nhu là nhân sĩ mất trí nhớ, nhưng bài kỹ lại vô cùng tốt, vật cá cược trên bàn trước người là chồng chất nổi lên cao, mà Đường Điềm cùng Ninh Tú Nhi đều là một bộ đen mặt, chẳng những trước bàn trống trơn, trên mặt còn dán lần lượt từng tờ giấy, hiển nhiên là thua sạch đến đành phải ở trên mặt dán giấy ghi nợ.
Ba người này cũng tự có niềm vui của mình!
- Không đùa nữa!
Ninh Tú Nhi chứng kiến Lâm Lạc trở về, vội vàng đem bài trong tay quăng ra, một đường chạy tới, mang theo tiếu dung nịnh nọt:
- Chủ nhân, ngài đã trở lại!
Lâm Lạc bị nàng ân cần lại càng hoảng sợ, mà Đường Điềm thì da mặt muốn dày nhiều lắm, đối với hắn liếc qua đánh cái chào hỏi, Bạch Vũ Nhu thì có chút sợ hãi mà nhìn xem hắn, còn không tự chủ lui về phía sau.
Hắn tùy tiện gật đầu, liền trở lại buồng trong, tiếp tục quen thuộc năng lực mới được này của hắn.
Bất quá, cái lĩnh vực này của hắn thật đúng là đủ nhỏ, xem Tề Thiên lúc trước mượn đến lĩnh vực cũng lớn gần trượng, mà hắn cái này mới dài một xích, thực sự có cảm giác lấy ra dọa người!
Lĩnh vực, cũng không phải loại hình công kích đơn thuần, mà là một tiểu thế giới, là thể hiện ý chí của võ giả. Địch nhân ở trong đó sẽ gặp đến công kích, mà người một nhà chẳng những sẽ không bị uy hiếp, còn có thể đạt được lĩnh vực bảo vệ, tất cả một ý niệm.
Trước mắt Lâm Lạc còn làm không được những thứ này, ý chí của hắn chính là chiến đấu, đây là cùng Chiến Thiên Quyết tương quan, bởi vậy lam hỏa lĩnh vực này của hắn là tràn đầy lực công kích, chỗ quyền đi qua, không chỗ nào không công, không chỗ nào không phá!
Còn đối với sau khi nắm giữ lĩnh vực thuần thục, một quyền này đánh đi ra, đã có thể tạo thành thương tổn khủng bố, lại có thể làm cho người ta hào phát vô thương.
Lâm Lạc phải nắm giữ!
Nếu không, hắn một quyền oanh ra chính là cục diện cùng đối phương không chết không ngớt, cũng không phải người người đều là Tô Quảng Khai, có thể dùng lĩnh vực hóa giải lĩnh vực!
Toàn bộ tâm thần của Lâm Lạc dung nhập đến trên lý giải lĩnh vực, từng giọt từng giọt tinh tế thưởng thức ở trong đó biến hóa, mà cảm ngộ chính là ba ngày, mới rốt cục có chút mặt mũi, tuy vẫn không thể làm được tùy tâm sở dục, nhưng ít ra cái lam hỏa này chắc là không biết cháy đến chính hắn .
Ra mật thất, lại phát hiện Tô Mị cũng trở về, cái yêu nữ này rõ ràng đạt đến Minh Dương ngũ trọng thiên, tu vi tiến cảnh quả nhiên là rất khủng bố! Cái này cũng có thể thấy được diệu dụng của Không Linh Thạch Nhũ, kết hợp hiệu quả của Viêm Diễm Tháp, làm cho Tô yêu nữ công lực tinh tiến như bay!
- Ai, ngươi cũng quá đả kích người!
Tô Mị mặt ủ mày chau.
- Bản cô nương bế quan ba tháng, mỗi ngày luyện công cũng nhanh muốn luyện được choáng váng, mới đạt tới Minh Dương ngũ trọng thiên, làm sao ngươi đã tiến vào Thông Minh cảnh!
- Chít chít chít!
Ngân Mang từ trong lòng Tô Mị nhảy tới trên vai Lâm Lạc, dùng cái đầu nhỏ cọ gò má Lâm Lạc, tiểu tử kia đi theo Tô Mị cả thảy ở Viêm Diễm Tháp tu luyện ba tháng, đối với Lâm Lạc là thực tưởng niệm, mà thực lực tiểu tử kia vậy mà cũng đột phá đến Niết Âm Cảnh!
- Ha ha, xem ra tất cả mọi người đều có tiến bộ!
Lâm Lạc cười to, không những tu vi của mình tăng tiến làm cho người ta cao hứng, bằng hữu có thể đột phá cũng là một cọc đại hỷ sự.
- Tiểu ca ca, ngươi rất xấu, vô thanh vô tức chạy đi, cũng không cùng Bảo Bảo chơi!
Thanh âm non nớt vang lên, Bảo Bảo đại tiên cũng giá lâm ngồi trên Thanh Phỉ Báo hiện ra ở trong đại sảnh, khá tốt, quân đoàn sủng vật của hắn cũng không có toàn bộ đến, nếu không nơi này sẽ thật muốn náo nhiệt.
- Ân?
Đường Điềm là cái thứ nhất đứng lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Bảo Bảo đại tiên, đúng là sáng quắc lên, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, không ngừng dùng đầu lưỡi liếm môi. Lâm Lạc nhận ra dáng dấp nàng này, đó là biểu lộ cực kỳ tham lam, nhưng tiểu ma nữ này rõ ràng đối với một tiểu oa tử lộ ra vẻ mặt như thế, cái này có chút khủng bố !
Chứng kiến Đường Điềm, thần sắc của Bảo Bảo đại tiên rùng mình, Thanh Phỉ Báo thì là gầm nhẹ rít gào, một bộ như lâm đại địch.
- Câm miệng, bằng không nướng ngươi!
Đường Điềm đối với Thanh Phỉ Báo trừng mắt, sợ đến mức đầu Thanh Phỉ Báo này phát ra tiếng kêu ô ô, kẹp lấy cái đuôi úp sấp trên mặt đất, hiện ra vô cùng thần phục!
Cái này một lớn một nhỏ đều là phi nhân loại a!
Một cái có thể thu phục mãnh thú cho mình dùng, cái khác thì có thể khuất phục mãnh thú, hai người có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu! Lâm Lạc tin tưởng, nếu Đường Điềm nguyện ý mà nói, đồng dạng có thể thu phục một đống lớn quân đoàn mãnh thú!
Trách không được Ngân Mang đối với nàng sợ thành như vậy, lúc trước ngay cả bị cột lên dàn nướng cũng không dám phản kháng! Mà trong Phi Lai Sơn, nàng mang theo ba người Lâm Lạc đơn giản thông qua đàn thú phong tỏa, cũng hiện ra nàng đối với mãnh thú có được lực khuất phục tuyệt đối!
Đường Điềm cùng Bảo Bảo đại tiên giằng co, song phương đều là hỏa lực mười phần, nhưng sau một hồi liều mạng ánh mắt, hai người đồng thời nghiêng nghiêng đầu, đúng là lẫn nhau không thèm nhìn .
- Chuột ú, tới đây!
Đường Điềm không có thể đạt được ước muốn, tâm tình đang không tốt, lúc này bắt Ngân Mang đi qua, đem tiểu tử kia một hồi chà đạp.
Đường Điềm, Bảo Bảo đại tiên, cũng không xem bọn họ thoạt nhìn đơn giản như vậy, khẳng định đều có được đại bí mật! Bất quá, chỉ cần đối với Lâm Lạc không có ác ý, Lâm Lạc ngược lại không sao cả bọn họ có chuyện gì, mỗi người đều có bí mật của mình, thời điểm nguyện ý thẳng thắn không cần hỏi cũng chủ động nói.
- Ngốc tử, nghe nói ngươi đã hình thành lĩnh vực rồi?
Tô Mị kéo Lâm Lạc ra đại sảnh, hai người mấy tháng không có gặp nhau, tự nhiên tưởng niệm muốn một mình ở chung.
Đối với Tô Mị hắn là không có gì giấu diếm, Lâm Lạc đem chuyện tình dưới Viêm Diễm Tháp trấn áp Hỏa Diễm cự nhân nói ra.
Tô Mị không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối nói:
- Ngươi rõ ràng có thể tiến vào trong cấm địa?
- Tô gia biết rõ địa phương đó?
- Đương nhiên biết rõ, tuy Viêm Diễm Tháp không phải tứ đại gia tộc chúng ta xây, nhưng gia tộc nào không nghĩ hàng nhái ở trên địa bàn của mình xây dựng một cái, từ lúc hơn mười vạn năm trước liền phát hiện dưới tháp có một khối tảng đá to lớn, trên mặt hiện đầy trận vân, đáng tiếc, mấy vạn năm xuống không có bất cứ người nào có thể phá giải trận pháp! Về sau, mọi người đoạn tuyệt ý niệm bắt chước trùng kiến Viêm Diễm Tháp trong đầu, cho rằng đây là Thượng cổ cường giả bố trí, tuyệt không phải chúng ta có khả năng phỏng chế!
Tô Mị êm tai nói, dùng ánh mắt chứng kiến quái dị nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc:
- Ngươi người này đến cùng có đúng là người hay không, chuyện tình người khác hơn mười vạn năm cũng không có thể làm thành, ngươi mấy tháng liền làm đến!
- Không thể giả được, ngược lại ngươi, có phải là hồ ly tinh biến thành không?
Lâm Lạc vội vàng phản kích.
Đối với cái này, Tô Mị là vui vẻ tiếp nhận, còn xếp đặt một cái tư thế vũ mị, mị hoặc ngàn vạn, làm cho Lâm Lạc không khỏi đỏ mặt lên. Tô yêu nữ lập tức đắc ý cười nịnh nọt lên nói:
- Bất quá, ngươi cái cơ duyên này thật đúng là làm cho người ta hâm mộ, gặp gỡ một quái vật như vậy vậy mà còn có thể sống được trốn đi ra, còn bởi vậy tạo thành lĩnh vực!
Lâm Lạc có thể tiến vào trong đó, cũng không phải hắn thực sự nghiên cứu thấu trận pháp, mà bởi vì hắn thân là huyết mạch của Thiểm Điện tộc nhân! Hắn chuyển chủ để nói:
- Gia gia của ngươi nói, mấy ngày nữa chính là quốc khánh mười ba vạn năm nghìn năm lập quốc của Càn Nguyên quốc!
- Đúng vậy, đây chính là đại sự!
Tô Mị liên tục gật đầu.
- Trăm năm quốc khánh đều vô cùng long trọng, huống chi đây là ngàn năm quốc khánh, năm nghìn năm quốc khánh!
- Chẳng phải là vui chơi giải trí, nhìn xem náo nhiệt sao?
Lâm Lạc thì không có hứng thú gì, hắn cũng không phải người Càn Nguyên quốc, nghiêm khắc mà nói, hắn chính thức quan tâm chỉ có Bạch Dương trấn mà thôi.
Đó là địa phương hắn sinh trưởng vài chục năm, mà địa phương khác như Liên thành, Bách Phong Tông, Hổ Tinh thành cũng chỉ là địa phương hắn tạm thời đi qua, không có khả năng lưu lại quá nhiều lo lắng.
- Đồ nhà quê!
Tô Mị liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng phong tình vạn chủng, làm cho Lâm Lạc không khỏi một hồi huyết lưu gia tốc.
- Mỗi mười năm khánh quốc đại điển đều có rất nhiều hoạt động, huống chi là năm nghìn năm quốc khánh? Vì lần đại điển này, Hoàng Đế Bệ hạ đã sớm mệnh lệnh vạn quốc đến chầu, còn có thể cử hành giải thi đấu săn bắn, phần thưởng rất lớn!
- A, có phần thưởng gì?
Lâm Lạc hơi có chút tâm động.
- Đã biết ngươi sẽ hỏi!
Tô Mị kiều tiếu.
- Đệ nhất danh ban thưởng trân quý nhất, chính là một lọ Thần huyết dược tề!
- Thần huyết dược tề, là vật gì?
Lâm Lạc không khỏi kỳ quái.
- Trong truyền thuyết, thời đại Thần linh đại chiến, Thần huyết rơi vãi, có chút bị phong bế tồn tại trong đá, được xưng là Thần huyết thạch!
Cái này chẳng phải là Thần Huyết Hỏa Vân Thạch sao!
- Ngốc tử, lại dùng loại ánh mắt khinh bỉ đó xem bản cô nương, chú ý bản cô nương cỡi hết y phục của ngươi mang ngươi đi dạo phố! Thần Huyết Hỏa Vân Thạch chỉ là lây dính một ít Thần huyết, hơn nữa đây cũng chỉ là truyền thuyết, căn bản không biết là thật hay giả, nhưng Thần huyết thạch là xác xác thực thực ở trong viên đá bảo tồn xuống máu tươi của thần linh, Thần huyết dược tề chính là lấy máu tươi trong Thần huyết thạch, lại thêm vào nhiều loại linh dược luyện chế thành!
- Thì tính sao?
Lâm Lạc vẫn không hề động tâm.
- Thần huyết dược tề có thể nâng cao huyết mạch của võ giả! Còn hơn cả Tinh Thần Quả đối với mãnh thú, ngươi ngẫm lại xem, nếu ngày nào đó trong thân thể ngươi chảy lưu tất cả đều là Thần linh chi huyết, ngươi chẳng phải thành Thần sao!
Tô Mị giải thích nói.
- Thành thần?
Dùng thần linh chi huyết để đạt tới mục đích hóa phàm thành Thần, cái này không thể không nói là một loại ý nghĩ điên cuồng.
- Có thể thực thành Thần hay không tạm thời không nói, nhưng Thần linh chi huyết đối với võ giả chỗ tốt là khẳng định!
Tô Mị nghiêm nghị nói ra.
- Lần này là năm nghìn năm quốc khánh, nói cách khác, thật đúng là không có khả năng xuất ra Thần huyết dược tề để làm ban thưởng!
Lâm Lạc nghĩ nghĩ nói:
- Giải thi đấu săn bắn tính toán thành tích như thế nào?