- Bạch Ngọc Nhân Sâm này là sâm vương, có được sâm linh một vạn tám ngàn năm, sau khi ăn vào có thể tẩy trừ dơ bẩn, tăng lên phẩm cấp linh căn, còn diên thọ ba trăm năm!
Mỹ nữ cao gầy êm ái giải thích, thanh âm thanh thúy như chim hoàng ảnh, vừa ngọt lại mỹ!
Không hổ là đại tộc lưu truyền mười mấy vạn năm, thế nhưng có thể bỏ ra tâm huyết muôn đời chỉ vì vun trồng một gốc linh dược!
Phải biết rằng người vun trồng tuyệt đối không khả năng hưởng thụ được thành quả, hoàn toàn chỉ phục vụ cho hậu nhân đời sau, nhưng không phải chỉ một đời hai đời, cho dù là lão tổ Thích Biến cảnh cũng chỉ sống được ngàn năm, một vạn tám ngàn năm ít nhất phải kéo dài mười tám đời!
Ân, mười tám đời tổ tông của Hoa gia...
Nhưng đồ chơi này Lâm Lạc lại không hề xem trọng.
Bởi vì công hiệu của nó xung đột với quả bàn đào!
Loại thần phận tục mệnh duyên niên xưa nay đều có dược tính tương xung, Tô Mỵ cùng Lăng Kinh Hồng bởi vì đã sớm ăn qua quả bàn đào, Lâm Lạc từ trong U Ám sâm lâm mang về quả bàn đào chính tông cũng chỉ đem thọ nguyên bù đắp, khiến các nàng tăng lên một ngàn năm trăm năm tuổi thọ, mà không phải chồng lên một ngàn tám trăm năm!
Hắn có thể tự do ra vào U Ám sâm lâm, đại khái có thể chờ sau khi vị thần thụ bàn đào kia lại kết xuất trái cây thì tiếp tục dùng Không Linh Thạch Nhũ trao đổi với nó.
Càng tới cấp bậc lão tổ càng quan tâm thọ nguyên, bọn họ cao cao tại thượng, hưởng thụ khoái cảm quyền lực, làm gì chịu vùi thân tấc đất? Tựa như người làm hoàng đế đều mơ tưởng cầu trường sinh, ăn bậy đan dược, kết quả khiến mình đoản mệnh.
Cho dù là ở trong mắt Tô Nghiễm Khai, Bạch Ngọc Nhân Sâm cũng vô cùng trân quý, thậm chí còn trân quý hơn cả linh khí, đây chính là sinh mạng! Hoa gia xuất ra bảo vật như vậy, quả thật không phải là qua loa qua mặt Lâm Lạc, thậm chí còn hết lòng tới quá mức!
Nhưng gặp phải quái thai như Lâm Lạc, Bạch Ngọc Nhân Sâm chỉ đáng giá hơn nhân sâm bình thường một chút, có cảm giác ăn vào thì vô vị, bỏ qua thì đáng tiếc.
Nhưng hắn đột nhiên chợt tỉnh ngộ lại, nói:
- Làm sao ngươi biết điều này?
Đây có thể được xem là bí ẩn của Hoa gia, không phải tỳ nữ như các nàng có thể biết tới.
- Hì hì, Lâm thiếu, Vũ Hương tỷ là thiên chi kiều nữ của Hoa gia, chẳng những thiên tư tuyệt đỉnh, hơn nữa còn tinh thông cầm kỳ thi họa!
Một mỹ nữ khác liền trả lời, dáng người thật sự có thể so sánh được với Tô Mỵ.
- Các ngươi không phải thị nữ?
Lâm Lạc thoáng lặng người, bốn mỹ nữ chỉ có tu vi Minh Dương cảnh, vì vậy hắn cũng không để ý tới thân phận của các nàng.
- Chúng ta đều là tộc nhân Hoa gia, nhưng từ giờ trở đi, chúng ta đều là thị nữ của Lâm thiếu!
Bốn mỹ nữ đều nửa quỳ bên chân Lâm Lạc, dùng ánh mắt mông lung ngẩng đầu nhìn hắn, đôi môi mọng khẽ hé ra, bộ dáng thẹn thùng mặc cho quân ngắt lấy.
Lâm Lạc đã hiểu được, Hoa gia không chỉ cầu hòa, còn muốn mượn sức hắn.
Cũng phải, bởi vì đủ loại hiểu lầm, hình ảnh Lâm Lạc trong mắt người khác là một kẻ vô cùng háo sắc, từ xa xôi chạy tới Lạc Thủy quốc bởi vì muốn cưỡng đoạt một phụ nhân đã có trượng phu! Nếu Lâm Lạc đã thích mỹ nữ, vậy đưa lên mỹ nữ!
Hiện tại cao thủ Thích Biến cảnh đã rất ít, mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành thì nhiều vô số! Cho dù trong trăm vạn người chỉ có một tuyệt thế mỹ nữ, nhưng Lạc Thủy quốc lại có bao nhiêu người?
Nói một ngàn ức còn là ít, trong trăm vạn chọn một vậy cũng phải có mười vạn người, đều nhanh theo kịp số lượng võ giả Thanh Huyền cảnh.
Cho dù Lâm Lạc háo sắc bao nhiêu, một ngày ngủ mười người, cũng cần ngủ tới ba mươi năm. Có nhiều thời gian như vậy, cũng đủ cho tân một đời mỹ nữ trưởng thành! Bởi vậy dùng mỹ nữ mua lòng Lâm Lạc tuyệt đối là tiết kiệm nhất, cũng là biện pháp hữu hiệu nhất!
Đương nhiên, Hoa gia còn chưa tới mức đưa lên mỹ nữ chỉ có dung mạo, bốn nữ tử này tuy rằng cảnh giới không cao, nhưng chỉ mới mười mấy tuổi, hai thứ này kết hợp đã cho thấy được sự "trân quý" của các nàng.
Nếu đôi bên phụ mẫu đều là võ giả cảnh giới thật cao, như vậy sinh ra hài tử cũng có thể lấy được thành tựu nổi bật. Đây cũng giống như huyết mạch của mãnh thú, mặc dù nhân loại còn chưa rõ ràng như vậy, nhưng quả thật có quan hệ rất lớn.
Cho dù trong đại tộc như Hoa gia, bốn nữ tử tiềm lực thật lớn kia đều là của cải trân quý, càng khỏi nói mỗi người đều xinh đẹp như hoa.
- Lâm thiếu, đêm đã khuya, dung thiếp thân hầu hạ ngài nghỉ ngơi đi!
Bốn nữ tử đều thẹn thùng, Lâm Lạc cũng không chút hoài nghi các nàng đều là xử nữ, vẻ thẹn thùng kia cũng không hề có chút vẻ diễn kịch nào.
Với tâm tư của bốn nàng mà nói có thể trở thành thị thiếp của một cường giả Linh cảnh cũng đủ cho các nàng cảm thấy kiêu ngạo cùng hài lòng, dù sao đây là thế giới mà nam quyền tối thượng, chỉ có rất ít nữ tính kiệt xuất mới có thể đứng trên đỉnh quyền lực.
Lâm Lạc cảm thấy nhức đầu, xem ra hình tượng háo sắc của hắn đã xâm nhập lòng người, làm thế nào cũng không rửa sạch!
Không cần nói đâu xa, chỉ là hắn đem cả hai dì cháu Lăng Kinh Hồng cùng Tô Mỵ cưới về thì hình ảnh háo sắc bại hoại xem như sẽ dán trên mặt hắn cả đời.
Hắn không khỏi cười khổ một tiếng, chuyện nam nữ tuy dục tiên dục tử, nhưng phải nhìn là làm với ai, cùng Lăng Kinh Hồng và Tô Mỵ ân ái thì thể xác lẫn tinh thần đều được thỏa mãn vô cùng, mà cùng Trữ Kiều Nguyệt triền miên lại không hề có cảm giác nước sữa hòa nhau.
Đó là bởi vì hắn không yêu Trữ Kiều Nguyệt, chẳng qua bởi vì giữa hai người từng có quan hệ, còn có một "nhi đồng" ràng buộc, làm cho Lâm Lạc phải chấp nhận thân phận thị thiếp của nàng.
Làm một gã võ giả, Lâm Lạc có năng lực tự chủ rất dễ điều khiển, trên thân thể vui sướng cũng không thể khống chế lý trí của hắn, hắn càng ưa thích cảm giác dung hợp tuyệt vời khi ân ái cùng Tô Mỵ và Lăng Kinh Hồng.
Nhìn bốn mỹ nữ đang xấu hổ chờ mong nhìn hắn, Lâm Lạc hiện lên vẻ tươi cười, tùy tay đem hộp ngọc đưa qua:
- Gốc Bạch Ngọc Nhân Sâm này, các ngươi phân ra đi!
Thân nhân Lâm gia đều ăn hàng cao cấp như quả bàn đào, thứ đồ chơi này Lâm Lạc thực sự không để vào trong mắt.
Nhưng hắn không để trong mắt cũng không có nghĩa là người khác cũng như thế, bốn mỹ nữ đều vừa mừng vừa sợ, thật không dám tin, mỹ nữ cao gầy Hoa Vũ Hương nói:
- Lâm thiếu, vật quý trọng như vậy chúng thiếp thân thật không dám nhận, chỉ cầu có thể hầu hạ đại nhân đã thấy thỏa mãn!
- Bảo các ngươi ăn thì ăn, ngay lời của ta không nghe còn làm thị nữ cái gì!
Lâm Lạc không kiên nhẫn nói.
Bốn người Hoa Vũ Hương lúc này mới khẳng định Lâm Lạc không phải trêu chọc các nàng, đều chợt nảy sinh cảm kích. Đây chính là linh dược trân bảo mà ngay cả Linh cảnh lão tổ cũng xem trọng, nhưng Lâm Lạc lại không chút cau mày đưa cho các nàng!
Tuy rằng bên ngoài đều đồn đãi vị này háo sắc thành tánh, nhưng theo các nàng xem ra, rõ ràng là người đa tình!
Thiếu nữ hoài xuân, bộ dạng của Lâm Lạc lại anh tuấn, thiếu niên tài cao, hơn hai mươi tuổi đã là Linh cảnh cường giả, đủ làm bất cứ nữ tử nào ra đời chưa sâu phải động tâm, huống chi còn ban cho các nàng bảo vật quý trọng như thế.
Có đôi khi thu mua lòng người chỉ cần đơn giản như vậy.
Bốn nàng cũng không tiếp tục khách khí, bắt đầu chia nhau ăn Bạch Ngọc Nhân Sâm. Nhân sâm giống như tuyết lê thật nhiều nước, khẽ cắn còn có hương thơm vô cùng nồng nàn tản ra, bốn nàng làm sao dám lãng phí, đều vừa ăn vừa liếm, nhìn hình ảnh vô cùng ướt át.
Lâm Lạc nhìn thấy cũng có chút dục vọng, cũng may gốc nhân sâm tuy rằng không nhỏ nhưng cũng nhanh chóng bị ăn xong, các nàng lập tức khoanh chân ngồi xuống vận công luyện hóa dược lực, hấp thu ưu đãi.
Ngày hôm sau, Lâm Lạc đã dẫn Trữ Kiều Nguyệt đi qua Trần gia, tiếp tục tìm lấy ưu đãi.
Mà chuyện phát sinh trong Hoa gia lại không thể giấu diếm, rất nhanh liền truyền ra Lâm Lạc đem bốn vị kiều nữ tuyệt sắc của Hoa gia đùa bỡn cả đêm, làm hại các nàng bây giờ còn nằm trên giường, mà người kia nhổ lông sạch sẽ rồi lại không nhận người, vỗ vỗ mông bỏ đi!
Sau khi tới Trần gia, Lâm Lạc cũng nhận được đãi ngộ đồng dạng, chẳng những có bảo vật để lấy, buổi tối còn có mỹ nữ hầu hạ. Nhưng Trần gia cấp bảo vật là một gốc huyết sắc san hô, nghe nói được hình thành trong núi lửa nham tương, gọi là Hỏa Diễm San Hô, súc tích hỏa tinh hoa cường đại!
Ở trong mắt Lâm Lạc, gốc Hỏa Diễm San Hô còn tốt hơn trăm mỹ nữ cộng lại, lúc này vẫy lui năm mỹ nữ, bắt đầu luyện hóa bảo vật.
Bên trong U Ám sâm lâm, hỏa hệ công pháp của hắn đạt tới Thích Biến thất trọng thiên, mà lúc này hắn luyện hóa xong Hỏa Diễm San Hô, hỏa hệ công pháp lại thẳng lên Thích Biến cảnh đỉnh, khoảng cách đập vào Linh cảnh chỉ còn thiếu chút nữa.
Đáng tiếc trừ phi có được hỏa tinh hoa sung túc, nếu không Lâm Lạc nhất định phải tiến vào U Ám sâm lâm mới có thể đem hỏa hệ công pháp tăng lên Linh cảnh, đương nhiên trước tiên hắn phải hình thành hỏa hệ hư vực, nhưng đối với hắn đã có được Lam Hỏa lĩnh vực mà nói muốn hình thành hỏa lĩnh vực của riêng mình cũng không phải là việc khó.
Đối với lễ vật của Trần gia hắn phi thường hài lòng, cũng càng thêm chờ mong Tiếu gia cùng Lâu gia sẽ cầm ra bảo vật gì cho hắn.
Mà một đêm này trôi qua người trong đế đô lại khó hiểu!
Đại sắc ma kia đêm qua không để ý tới năm mỹ nữ của Trần gia!
Chẳng lẽ không lọt vào trong mắt? Không khả năng, năm mỹ nữ kia đều tuyệt sắc, không hề thua kém Hoa gia, làm sao có chênh lệch lớn như vậy? Chẳng lẽ chơi nhiều mỹ nữ, ánh mắt cũng càng cao?
Bởi vậy khi Lâm Lạc đi vào Lâu gia, là do quý nữ chân chính của Lâu gia Lâu Nguyệt Vũ tự mình tiếp khách.
- Tiền bối, đây là gia tổ dặn bảo Nguyệt Vũ thay mặt chuyển giao lễ vật!
Lâu Nguyệt Vũ đã khôi phục lại phong thái tự tin, mà tu vi Thích Biến cảnh cũng làm cho nàng có được đầy đủ lòng tin nói chuyện.
Đó là một hộp ngọc nhỏ cỡ bàn tay, Lâm Lạc vừa mở ra xem, bên trong là một con ngọc thiềm, thân thể trắng tuyết, hai mắt lại giống như đậu xanh, hoàn toàn không có cảm giác ghê tởm.
- Đây là Ngọc Linh Thiềm, có thể giải được thiên hạ vạn độc, hơn nữa nước bọt có công hiệu trị liệu thương thế, chỉ cần còn lưu hơi thở thì có thể giữ mạng!
Lâu Nguyệt Vũ thản nhiên nói, có một loại xem thường đầy khó hiểu.
Giải độc, chữa thương, không tệ, đồ chơi này mặc dù không tác dụng gì với Lâm Lạc, nhưng có thể mang về làm đồ gia truyền cho Lâm gia, loại bảo mệnh gì đó không ai chê ít bao giờ.
Lâu Nguyệt Vũ thấy Lâm Lạc thu vào hộp ngọc, lại nói:
- Gia tổ còn có chuyện muốn nhờ!
- Chuyện gì?
- Tiền bối hẳn nghe nói qua gần đây có một Thiên Thi Tông làm lòng người bàng hoàng? Theo gia tổ phỏng đoán, Thiên Thi Tông chính là thượng cổ Âm Thi Tông dư nghiệt, hôm nay Thiên Sư quốc xem như đã không còn người sống, toàn bộ đều biến thành âm thi!
Lâu Nguyệt Vũ nói.
Lâm Lạc không khỏi cười, hỏi:
- Chẳng lẽ các ngươi muốn mời ta ra tay giúp các ngươi đối phó Thiên Thi Tông?
- Không sai!
Lâu Nguyệt Vũ gật gật đầu:
- Nghe đồn tông chủ Thiên Thi Tông đã nhập Linh cảnh, không phải nhị bộ linh giả không khả năng đánh chết hắn!
Âm thi là thân thể bất tử nhưng ở trước mặt lĩnh vực chỉ là chuyện cười, nhưng nếu lĩnh vực cùng lĩnh vực đồng thời triệt tiêu, vậy thể chất mạnh mẽ của âm thi liền tạo được tác dụng có tính quyết định. Việc này rất giống với việc Lâm Lạc được Tử Đỉnh bảo vệ đồng thời có thể đối kháng được nhiều Linh cảnh cường giả vây công, rất khó khăn đánh chết.
Chỉ có nhị bộ linh giả mới có thể dùng cảnh giới ưu thế trực tiếp đem âm thi linh giả Không Linh cảnh oanh giết, nếu không đối phương vĩnh viễn bất tử.
Chẳng thể trách tứ đại gia tộc tống xuất lễ vật đều vượt ngoài ý liệu của Lâm Lạc, nguyên lai bọn họ muốn nhờ vả khôi lỗi Linh cảnh của hắn. Nếu chỉ do chín lão tổ của tứ đại gia tộc đi đánh Tề Thiên, có lẽ có thể oanh giết Tề Thiên, nhưng bọn họ phải có phân nửa nhân số cùng theo chôn cùng.
Nói cách khác, nếu không phải do nguyên nhân đó thì thượng cổ Âm Thi Tông cũng sẽ không đem Cổ thị hoàng triều gây sức ép tới mức độ sụp đổ.
Kỳ thật mặc kệ bọn họ có thỉnh mời hay không, Lâm Lạc cũng sẽ không khoanh tay coi thường, tên kia quả thật là một người điên, không đem trọn Ngân Nguyệt đại lục biến thành tuyệt địa hắn tuyệt sẽ không bỏ qua!
Cho dù là vì Lâm Hành Nam hay Lâm Nguyệt Lộ bọn họ, Lâm Lạc cũng nghĩa vô phản cố, bất quá nếu đám người này chủ động muốn tặng ưu đãi cho hắn, Lâm Lạc cũng không có đạo lý gì thoái thác.
Hắn gật gật đầu, nói:
- Âm Thi Tông làm hại quá nhiều, càng nhanh hành động càng tốt!
Lâu Nguyệt Vũ đạt tới ý muốn, liền đứng dậy muốn rời khỏi.
Lâm Lạc không khỏi ngạc nhiên, bật thốt lên hỏi:
- Ngươi không có ý định lưu lại?
Trên mặt Lâu Nguyệt Vũ lập tức hiện lên vẻ xấu hổ, hung hăng liếc mắt lườm Lâm Lạc, lúc này mới quay đầu rời đi.
Kỳ thật Lâm Lạc cũng không nảy sinh ý niệm gì với nàng, chỉ là hai ngày nay Trần gia cùng Hoa gia đều dùng mỹ nữ hấp dẫn hắn, để cho hắn nghĩ Lâu gia cũng sẽ dùng chung kỹ xảo. Hắn vốn luôn nghĩ muốn xem Lâu Nguyệt Vũ sẽ làm gì, không nghĩ tới nàng đã đi mất.
Cười lắc đầu, cũng phải, Lâu Nguyệt Vũ còn trẻ tuổi như vậy đã là Thích Biến cảnh, tiền đồ cũng bất khả hạn lượng, Lâu gia đương nhiên luyến tiếc gả nàng đi ra ngoài.
Tiếu gia mặc dù bị Lâm Lạc giết chết một Linh cảnh cường giả, còn phải vô cùng uất ức tặng ra một bảo vật bình ổn lửa giận của hắn, đó là một khối băng tinh chi tâm tràn ngập thủy tinh hoa, sau khi bị Lâm Lạc luyện hóa, đã đẩy thủy hệ của hắn lên tới Thích Biến nhị trọng thiên.
Về phương diện khác, Thiên Thi Tông đã không còn kềm nén được dã tâm, đã đem xúc tu vươn về hướng Lạc Thủy quốc, thi triều tràn ra, đã có rất nhiều dân chúng Lạc Thủy quốc bị nhiễm độc, biến thành âm thi cung cấp cho tín đồ tà giáo luyện hóa.