Lâm Lạc không biết phải hình dung như thế nào, bị chết quá bình thường, hay là bị chết quá không bình thường?
Bọn hắn ly khai Vũ tháp tiếp tục đi tới, thấm thoát mười ngày thời gian nhoáng một cái đã trôi qua.
Tại đây không chỉ có một tòa Vũ tháp, mười ngày sau bọn hắn lại thấy được một tòa, độ cao đồng dạng, đen kịt đồng dạng, đồ sộ đồng dạng.
Oanh!
Khi ba người Lâm Lạc đạp trên bậc thang, chỉ thấy một ánh đao đột nhiên hướng lấy bọn hắn gọt đi qua!
BOANG... !
Phượng Niệm Yên đoạt trước Lâm Lạc rút kiếm ra khỏi vỏ, trường kiếm như cầu vồng, hướng về ánh đao kia nghênh khứ.
Một tiếng giòn vang, ánh đao XÍU... UU! ảm đạm xuống dưới, mà người phát ra ánh đao này cũng bị một kiếm đánh bay, lảo đảo chật vật mà ngã bay ra ngoài, là một trung niên nam tử, trên mặt vẫn mang theo biểu lộ kinh hãi.
- Dừng tay!
Lại là một đạo nhân ảnh bay qua, là một Trung Nguyên Thần, ánh mắt của hắn đảo qua ba người Lâm Lạc.
- Hắn không phải cố ý công kích các ngươi, mà là quá khẩn trương, chớ trách!
Một Trung Nguyên Thần cư nhiên khách khí mà hướng ba Sơ Vị Thần làm ra giải thích như thế?
Cho dù người này nhìn thấy uy thế Lâm Lạc chém giết Tử Mộc bà bà, cũng không cần như thế, bởi vì hắn là Trung Nguyên Thần Nhị trọng thiên, đủ để đối kháng Lâm Lạc!
- Ah, vì sao khẩn trương như vậy?
Lâm Lạc hướng nam tử cầm đao đảo qua, sau đó đem ánh mắt thả lại trên người Trung Nguyên Thần này.
- Nơi đây có đại lượng hung vật, chúng ta là bị buộc lui vào đây!
Trung Nguyên Thần thở dài, trên mặt hiện lên một vòng nghĩ mà sợ.
- Kim Vũ mới vừa rồi là canh gác, nhưng...
Rõ ràng bị dọa đến không biết là ai phát động công kích?
Hơn nữa, trên mặt Trung Nguyên Thần sợ hãi cũng tuyệt đối không phải giả vờ!
Có thể đem một Sơ Vị Thần dọa đến sắp mất lý trí, để cho một Trung Nguyên Thần lộ ra vẻ sợ hãi, đây là tồn tại đáng sợ gì?
Lâm Lạc nhìn về phía người nọ nói:
- Đến tột cùng là hung vật gì?
Vị Trung Nguyên Thần này tên là Đồ Bách Thành, tính tình phi thường thô bạo, hơn nữa cũng xác thực kiêu ngạo ương ngạnh, cực kỳ ngạo mạn... đương nhiên, đó là trước khi tiến vào nơi đây.
Hắn bây giờ giống như tiểu hài bị doạ, trên mặt ngăn không được kinh sợ, thật lâu về sau mới nói:
- Đó là một loại hung vật đáng sợ, giống xà hoặc như là Địa Long, mặc dù chỉ có cảnh giới Sơ Vị Thần, nhưng số lượng nhiều đến đáng sợ, dũng mãnh không sợ chết!
Mặc dù Trung Nguyên Thần có năng lực thuấn sát Sơ Vị Thần, nhưng cũng không có nghĩa là ở dưới một ngàn, 10 ngàn Sơ Vị Thần vây công có thể sống sót! Tựa như Thần Vương cũng không chịu nổi một đống Thượng Thiên Thần vây công, Trung Nguyên Thần tự nhiên cũng không thể nào không nhìn số lượng Sơ Vị Thần!
Số lượng đạt tới trình độ nhất định sẽ hình thành biến chất.
Những người này là làm sao thoát vây? Lẽ ra Trung Nguyên Thần còn có khả năng mở một đường máu, nhưng ánh mắt Lâm Lạc quét qua, bên trong Vũ tháp vẫn có mười mấy người, chỉ có hai người là Trung Nguyên Thần, mấy cái khác tất cả đều là Sơ Vị Thần.
Ở chỗ này, không gian pháp khí không cách nào tác dụng với sinh linh nắm giữ thần hồn, bao quát đan điền không gian! Như vậy, ở thời điểm tình thế cấp bách đào mạng, ba Trung Nguyên Thần này còn có thể nhân từ mà dẫn dắt những trói buộc này cùng đi như vậy?
Người tốt như vậy có lẽ có, nhưng kết quả duy nhất chính là nhấn chìm ở bên trong đàn quái vật giống như hải dương!
- Những hung vật này không thể bay!
Đồ Bách Thành nhìn thấu nghi hoặc trong lòng Lâm Lạc, lập tức liền đưa ra giải thích.
Vậy thì có thể nói được thông, mặc dù lực kéo nơi này vô cùng lớn, nhưng Sơ Vị Thần vẫn có năng lực bay, chỉ là tiêu hao vô cùng lớn mà thôi, như vậy muốn từ bên trong tầng tầng vây khốn thoát thân liền nói nghe được rồi.
- Chúng ta một đường chạy trốn, phát hiện tòa Vũ tháp này, vừa vặn mệt đến bay bất động. Sau khi tiến vào nơi đây, liền lợi dụng nhập khẩu chật hẹp tổ chức phòng ngự!
- Những hung vật kia đâu?
Lâm Lạc kỳ quái hỏi.
Lẽ ra hai bên giao chiến không thể nào không xuất hiện thi thể, nhưng từ bậc thang đến đây, dọc theo đường đi không có để lại một thi thể hung vật, không khỏi cũng quá kỳ quái.
Đồ Bách Thành lắc lắc đầu:
- Cái này cũng là địa phương ta không rõ, sau khi những hung vật này bị giết, sẽ lấy tốc độ cực nhanh hóa thành tro tàn!
Lâm Lạc nhíu mày, thay đổi vấn đề hỏi:
- Vậy các ngươi là đánh lui hung vật?
- Một nửa đánh một nửa đi!
Đồ Bách Thành lộ ra một nụ cười khổ.
- Chúng ta trải qua mấy ngày khổ chiến mới biết được, những hung vật này mỗi ngày chỉ có thể hoàn toàn lộ ra mặt đất một nửa thời gian, còn lại một nửa thời gian nhất định phải đem thân thể vùi lại trong đất bùn. Vũ tháp này cực kỳ kiên cố, những hung vật kia không thể xuyên thấu, bởi vậy mỗi cách nửa ngày chúng ta sẽ đạt được một ít thời gian thở dốc, sau đó chính là lúc những hung vật này điên cuồng đột kích!
Lâm Lạc cuối cùng đã rõ ràng những bạch cốt trong toà Vũ tháp thứ nhất kia là đến thế nào rồi!
Bọn họ cũng như Đồ Bách Thành bị hung vật vây công, cũng một đường bay trốn vào bên trong Vũ tháp, nhưng cuối cùng không đở được hung vật trùng kích, toàn bộ bị..."ăn"?
Lâm Lạc suy nghĩ một chút nói:
- Tại sao không thừa dịp thời gian này rời khỏi?
- Nói quá đơn giản rồi, mặc dù hiện tại không nhìn thấy hung vật, nhưng ai biết chúng nó ẩn giấu ở đâu, có phải cố ý dẫn chúng ta đi ra ngoài, sau đó chờ thời điểm chúng ta lực tẫn từ trong bùn đất chui ra phát động tấn công hay không! Nếu như khi đó chúng ta không tìm được một nơi ẩn thân, khắp nơi căn bản là không ngăn được những hung vật này!
Đồ Bách Thành cụt hứng thở dài.
Nếu không phải Lâm Lạc biểu hiện ra sức chiến đấu đủ để ngang hàng Trung Nguyên Thần nhị trọng thiên, nếu không phải hiện tại tất cả mọi người là châu chấu thắt ở trên một sợi thừng, hắn căn bản là sẽ không cùng Lâm Lạc nói nhiều như vậy.
- Oa, có nhiều quái vật như vậy, vậy Nữu Nữu nhất định phải thu phục chúng nó, trở thành đại quân cho Bổn ma vương chinh phạt thiên hạ!
Sư Ánh Tuyết vỗ tay nhỏ trở nên hưng phấn.
- Sợ là ngươi sẽ trở thành Bạch cốt Đại Ma Vương rồi!
Lâm Lạc vuốt vuốt đầu tiểu nha đầu, đây chỉ là nói một chút mà thôi, năng lực đặc thù của tiểu nha đầu chỉ cần đừng trêu chọc đến Chủ thần khí, tuyệt đối có thể ngang dọc thiên hạ, số lượng kẻ địch nhiều hơn nữa cũng sẽ không đối với nàng tạo thành một tia ảnh hưởng.
- Chúng ta muốn lưu lại nơi này sao?
Phượng Niệm Yên nhàn nhạt nói, trong ánh mắt lộ ra một cỗ chiến ý mãnh liệt.
Ngay cả Trung Nguyên Thần cũng muốn biến sắc, như vậy khiêu chiến sẽ rất thú vị!
- Lưu a... Lưu a... Lưu a... !
Sư Ánh Tuyết ở một bên khua tay múa chân.
- Các ngươi không muốn ở lại cũng phải ở lại!
Đồ Bách Thành hừ lạnh.
- Không phải ta uy hiếp các ngươi, mà là thời gian nửa ngày sắp hết, những quái vật này lập tức sẽ phát động trùng kích toàn diện, lúc này nếu các ngươi lao ra, sẽ lập tức gặp phải vây công!
- Vậy tại sao lúc chúng ta tiến vào không có chịu đến công kích?
Lâm Lạc lộ ra một tia không rõ.
- Các ngươi không biết, những hung vật này cũng là có trí tuệ!
Lại một Trung Nguyên Thần đi tới, là một đại hán thân cao bảy thước, trên trán mọc ra một Hắc Giác to dài, hẳn là một yêu tu.
- Lấy ta suy đoán, chúng nó là muốn dụ chúng ta đi ra ngoài, xa xa rời nơi này, lại phát động vây công, bằng không thân hình chúng ta bay lên không, có thể rất nhanh trốn về nơi này.
Bởi vì nơi này hạn chế thần thức, không tiến vào dưới đất căn bản không biết dưới lòng đất có cất giấu đồ vật gì hay không.
Nhưng khốn thủ một chỗ tuyệt đối không phải biện pháp, bằng không bên trong Vũ tháp thứ nhất cũng sẽ không lưu lại nhiều bạch cốt như vậy rồi! Hiển nhiên, không ngừng chiến đấu đối với lực lượng tiêu hao quá to lớn, thời điểm trị liệu theo không kịp, chính là một khắc cửa thành bị công phá.
Ở trong đầu Lâm Lạc xuất hiện một màn tràng cảnh, lượng lớn hung vật loại xà tràn vào Vũ tháp, mà người ở bên trong là từng bước lùi về sau trốn lên đỉnh tháp, nhưng bị đuổi theo chính là tử vong vô tình, sau khi tử vong bị lôi kéo đi huyết nhục, lưu lại một bộ hài cốt.
Hắn gật đầu một cái:
- Xem tình huống trước một chút, sau đó lại quyết định.
Thấy ba người Lâm Lạc quyết định lưu lại cộng đồng ngăn địch, sắc mặt Đồ Bách Thành cùng yêu tu kia cũng trở nên dễ nhìn một ít. Bọn họ cũng không phải là một Thần Quốc, nguyên vốn phải là sinh tử đối đầu, nhưng hiện tại bởi vì cùng chung địch nhân nên đứng bên trong một cái chiến hào.
Song phương thông báo họ tên, tên yêu tu kia gọi là Kim Giác, một tên Trung Nguyên Thần cuối cùng là Văn Anh Liệt, còn Sơ Vị Thần căn bản không có tư cách xen mồm.
Mọi người ngồi xuống nhập định, chờ một hồi chiến đấu cực kỳ gian khổ sau đó, bọn họ nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Ba người Lâm Lạc còn tốt, chính là quân đầy đủ sức lực, nhưng những người khác đã ở nơi này khốn thủ bảy ngày, đều là tiêu hao cực lớn, đương nhiên phải dành thời gian khôi phục.
Bọn hắn đều lấy ra lực lượng bên trong thần tinh, mà đan dược càng trân quý hơn là muốn lưu đến trong chiến đấu, cái kia thấy hiệu quả nhanh nhất, nếu ai vào lúc này ăn chính là ngu ngốc bên trong ngu ngốc.
Sư Ánh Tuyết cũng giả vờ giả vịt đả tọa, sau đó lấy ra một cái túi, ở bên trong mò mò...
- Ngươi đang làm gì thế?
Lâm Lạc rất sợ tiểu nha đầu này đột nhiên nháo ra trò gian gì.
- Tìm đồ vật! A... , có rồi!
Nàng lấy ra một bình thủy tinh trong suốt, bên trong đại khái có ba phần tư chất lỏng màu xanh lam, như nước biển, nhưng hiện ra sắc thái mỹ lệ.
- Tiểu Bát...
Sư Ánh Tuyết quay đầu nhìn về phía Hoàng Kim Bàng Giải.
Đại gia hoả kia hé miệng, ào ào ào phun ra mười mấy cái trứng, rõ ràng là con nối dõi của nó.
Nơi này không thể đem đồ vật có thần hồn thu vào không gian pháp khí, bởi vậy con cua kia trực tiếp đặt trứng của nó ở bên trong khoang miệng, bên trên những vỏ trứng này thình lình còn có đạo đạo niêm mạt, nhìn qua cực kỳ buồn nôn.
- Tiểu Bát, miệng ngươi thật thối!
Sư Ánh Tuyết che mũi nói, để con cua kia trực tiếp dùng song kiềm bưng con mắt, làm ra một động tác thẹn thùng rất có nhân tính hóa, để Lâm Lạc nhìn mà tấm tắc lấy làm kỳ.
Nàng kéo nắp bình ra, một mùi thơm ngát lập tức phiêu tán ra, khiến người ta tinh thần đại chấn, tựa hồ cả người mệt nhọc ở trong nháy mắt đều biến mất.
- Ồ, lực lượng của ta làm sao khôi phục được nhanh như vậy!
- Ta... ta thật giống như đã sờ tới cái gì!
- Bình cảnh của ta buông lỏng rồi!
Trong khoảng thời gian ngắn, người người đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn vui mừng, sau đó đồng thời dùng ánh mắt hừng hực nhìn chằm chằm vào cái chai trong tay Sư Ánh Tuyết kia, ai cũng có thể đoán được này là công hiệu của thần dịch trong bình kia!
Ngay cả ba Trung Nguyên Thần như Đồ Bách Thành cũng không ngoại lệ, hai mắt sáng quắc tỏa ánh sáng, tựa hồ có tư thế liều lĩnh ăn cướp.
Rào!
Sư Ánh Tuyết vung tay lên, một mảnh chất lỏng xanh mênh kia liền hất tới trên mười mấy vỏ trứng, sau đó trong nháy mắt bị vỏ trứng hấp thu, không có để lại một chút vết tích.
- Ngươi biết mình đang làm gì sao?
Văn Anh Liệt đột nhiên quát lên, giống như bị người đội mũ xanh, trong hai mắt như có thể phun ra lửa.
Tự nhiên, loại thần dịch này chỉ là nghe một thoáng cũng làm người ta tinh thần đại chấn, nếu như có thể nuốt vào một giọt, hiệu quả kia sẽ mạnh đến mức độ nào?
Lâm Lạc trừng mắt nói:
- Quản ngươi đánh rắm!
Mặc dù tiểu nha đầu có đôi khi rất nghịch ngợm, nhưng dù sao cũng là "người mình", hắn đương nhiên phải bênh vực, hơn nữa Văn Anh Liệt kia lại có tư cách gì, lập trường gì chỉ trích?
Lồng ngực của Văn Anh Liệt kịch liệt chập trùng, nếu không phải thần dịch đã bị vỏ trứng hấp thu, lúc này hắn nhất định đã bay nhào qua tiến hành "cứu giúp". Hiện tại nguy cơ trùng trùng, bảo dịch bực này nên lưu cho mấy Trung Nguyên Thần bọn hắn, tận lực tăng lên thực lực của bọn họ, lúc này mới có thể dẫn mọi người chạy thoát!
Hắn tìm cho mình cái cớ đường hoàng để che giấu tham lam chân chính.
- Văn huynh!
Kim Giác vội vã nhảy ra khuyên can, cũng lấy động tác không thể rat ay hướng về Văn Anh Liệt hơi chớp con mắt.
Văn Anh Liệt lập tức phản ứng lại, nếu Sư Ánh Tuyết có thể như không có chuyện gì lấy ra một bình thần dịch, cái kia tự nhiên còn có bình thứ hai, bình thứ ba! Nếu như tiểu nha đầu bị "hung vật" giết chết, cái kia bất kể là không gian pháp khí hoặc đan điền không gian, bảo vật gì không tự mình chạy đến?
Không vội ở một khắc!
Cái gọi là vật tận kỳ dụng, sức chiến đấu của Lâm Lạc kinh người, không đáng lúc này cùng hắn giao chiến uổng phí hết khí lực, ngược lại, trước tiên dùng hắn đi chống đối hung vật, quay đầu lại đối phó hắn sẽ ung dung hơn nhiều!
Một bên khác, Đồ Bách Thành cũng lộ ra một tia cười lạnh, tam đại Trung Nguyên Thần đã thông qua ánh mắt trao đổi ý nghĩ.
Nhưng Sư Ánh Tuyết thì hừ một tiếng nói:
- Ngay cả nước miếng của xú Long cũng ngạc nhiên, thực sự là không có tiền đồ?
- Đó là Thần Long chi dịch?
Lâm Lạc chỉ vào vỏ trứng nói.
- Ừm, một Lão Long, trước đây không có mắt muốn bắt nạt Nữu Nữu, kết quả bị sư tỷ đánh một trận, nên phun ra chút nước miếng đến mua mệnh, hừ, bẩn chết rồi!
Tiểu nha đầu không để ý nói.
- Long Tiên dịch!
Không giống với Lâm Lạc đối với Thần giới xa lạ, Phượng Niệm Yên là "sinh trưởng ở địa phương", hơn nữa sư phụ lại là Thượng Thiên Thần, đối với một ít bí bảo khẳng định ở trên Lâm Lạc.
- Chỉ có Thần Long cấp Thần Vương mới có thể sản sinh Long Tiên dịch!
Mịa, này thật đúng là chí bảo, nướt bọt của Thần Vương a... !
Tiểu nha đầu này đến tột cùng có bao nhiêu phá sản!
Đương nhiên, Lâm Lạc cũng chỉ là ở trong lòng co quắp một thoáng, muốn hắn đi ăn nước miếng của người khác, dù đó là cấp bậc Thần Vương cũng mặc kệ! Chỉ có thời điểm cùng kiều thê của mình ở khuê phòng vui thích, hai miệng dính cùng một chỗ mới có thể tra đổi chất lỏng, những thời điểm khác... miễn!