Chương 846 - 847: Phong Ấn Dao Động

Hoành Tảo Hoang Vũ

Cô Đơn Địa Phi 01-07-2023 15:32:12

Bát túc quái vật không thèm nhìn tới, nó là do một đạo ý thức mơ hồ trong Thần Huyết biến thành, căn bản không có linh trí của chủ nhân chân chính, phản kháng là vì uy nghiêm của thần linh, há có thể làm cho Tinh Vương luyện hóa! Nó ngao lên một tiếng, một đạo âm ba đẩy ra, nhất thời trong thức hải giống như nổi lên cuồng phong sóng lớn, chấn đến mức Lâm Lạc cùng Tử Đỉnh đều chao đảo phiêu diêu. - Ngươi đã không chịu nói, vậy thì trực tiếp trấn áp! Lâm Lạc tâm niệm vừa động, Tử Đỉnh bỗng nhiên mở rộng, hình thành một đồ vật khổng lồ, hướng Bát Túc Quái trấn áp tới. Đây là thức hải của hắn, được gọi lớn nhỏ là khái niệm không thể rõ ràng, thức hải có thể dung nạp tinh thần, đây là phản xạ ý thức. Bát Túc Quái giẫm đạp, từng đạo ngân quang đẩy ra, hướng phía trước bắn đi, cố gắng ngăn cản Tử Đỉnh áp xuống. Hai bên trong nháy mắt hình thành xu thế giằng co. Lâm Lạc lần đầu tiên chứng kiến Tử Đỉnh khi đối kháng thần thức không chiếm được ưu thế hoàn toàn, trước đó ngay cả Thần Quân Tư Không Thanh Dương cũng chỉ trong nháy mắt liền bị Tử Đỉnh hủy diện phân thân thần thức, mà một ý niệm trong một giọt tàn huyết lại có thể cùng Tử Đỉnh đối kháng, như vậy chủ nhân giọt Thần Huyết kia là tồn tại kinh khủng tới bực nào? Nhưng Lâm Lạc còn chưa phát hiện được toàn bộ uy lực của Tử Đỉnh! Ông! Trong Tử Đỉnh cũng không có khí linh tồn tại, nhưng một kích không thể trấn áp đối thủ hình như cũng chọc giận thần vật đã bị tổn hại này, thân đỉnh phát ra quang mang sáng chói, tử khí lưu chuyển càng nhanh, uy thế nhất thời tăng lên gấp trăm vạn lần! Ngân sắc quang tráo lập tức hiện ra từng đạo vết rạn, nhưng chỉ tiếc rằng vỏ bên ngoài dường như yếu ớt, nháy mắt đã hóa thành từng khối mảnh nhỏ rớt xuống. Mà sau đó mặc dù vẫn còn từng đạo ngân quang ngăn trở, nhưng không thể ngăn cản được Tử Đỉnh mảy may! Tử Đỉnh thật lớn xoay quanh, không thể chống cự, không thể ngăn cản! Đây là một cảm giác áp bách còn trên cả Chiến Thiên bí quyết. Lâm Lạc tin tưởng nếu Chiến Thiên bí quyết của hắn cũng dung nhập được uy thế lớn như vậy, cho dù gặp phải Tinh Đế lão tổ cũng không thể nào chống cự, chỉ có thể bị hắn đánh tơi bời! Đương nhiên, không thể đánh chết nhưng đánh tổn thương thì lại khác. Bát Túc Quái phát ra tiếng hét giận dữ không cam lòng, nhưng căn bản không ngăn cản được Tử Đỉnh trấn áp, trực tiếp biến thành vô số mảnh vỡ biến mất! Từng đạo ngân sắc quang ảnh xẹt qua thức hải của Lâm Lạc, Lâm Lạc mơ hồ cảm thấy một tia kiêu ngạo bên trong, đó là một loại kiêu ngạo của trình tự sinh mệnh cực cao. Thật giống như nhân loại sẽ không hướng con kiến khoe khoang vũ lực của mình, bởi vì không cần thiết! Thần thú? Nếu chủ nhân Thần Huyết là nhân loại, như vậy ý thức hình thái biến hóa phải là hình người, mà không phải là Bát Túc Quái! Nhưng loại sinh mệnh thân thể kỳ lạ kia Lâm Lạc chưa từng gặp qua, càng chưa từng nghe nói qua, gọi là thần long, phượng hoàng, kỳ lân, huyền quy đều kém cách xa vạn dặm! Giọt máu thần thú kia làm sao rơi xuống hạ giới? Thần thú kia còn sống hay chết? Gọi là Thần Linh Trường Miên đại lục, có phải dùng mai táng hài cốt của nó? Khi Lâm Lạc còn đang suy nghĩ, tại trung tâm Ngân Nguyệt Tinh một đạo ý thức mơ hồ xẹt qua, cả Ngân Nguyệt Tinh đột nhiên xuất hiện một trận run rẩy, nhất thời biển khơi điên cuồng gào thét, núi cao sụp đổ, giống như ngày tận thế buông xuống! - Nhị thúc, phong ấn, phong ấn lại xuất hiện dao động! Trong Lữ thành, Khương Minh Châu kinh hoàng luống cuống kêu to lên. - Đừng hoảng hốt, phong ấn còn chưa phá! Khương Huyền Binh dừng lại động tác, lau mồ hôi trán, nhướng mày nói: - Tuy rằng chỉ là suy đoán, nhưng có lẽ quan hệ tới tiểu tử đó! - Phải, tiểu tử đó thật không giống nhân loại. Rõ ràng chỉ là Tinh Vương nhị trọng thiên lại có thể ở trước mặt một nhóm Tinh Đế lão tổ xử lý một Tinh Vương, nhưng còn có thể đem một Tinh Đế phóng trục bằng thời gian một lần hô hấp! Nhị thúc, khi đó ngài không có mặt tại hiện trường thật sự là đáng tiếc, không thấy được sắc mặt mấy lão nhân kia, oa ha ha ha, hiện tại ta nghĩ tới vẫn thấy buồn cười! Khương Minh Châu cũng có chút khiêu thoát, rõ ràng vừa rồi còn vô cùng khẩn trương, nhưng hiện tại đã cười ha hả. - Nữ hài tử, nói chuyện nhã nhặn một chút! Khương Huyền Binh thở dài. - Hắc hắc... Khương Minh Châu xoay chuyển đôi mắt đen nhánh: - Nhị thúc, tiểu tử đó thật cổ quái, có thể sẽ đem đầu quái thú kia hồi tỉnh không? - Phỏng chừng còn không có được kỹ năng này, dù sao hắn chỉ mới tới Tinh Vương cảnh! Khương Huyền Binh trừng mắt nhìn nàng: - Gọi ngươi đi theo ngươi lại chạy trở về! - Không có biện pháp, hắn lợi hại như vậy, ta còn có thể trói lại hắn sao? Khương Minh Châu bĩu môi. - Hi vọng tiểu tử kia đừng giằng co thêm nữa! Khương Huyền Binh dừng một thoáng, lại vung thiết chùy gõ lên. ... Ngân Nguyệt Tinh dao động cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đối với thế giới trong Cổ Nguyên Động, Lâm Lạc căn bản không hề phát hiện ở bên ngoài xuất hiện dị động như trời sụp đất nứt, mà bắt đầu tiêu hóa chỗ tốt của Thần Huyết. Sau khi hủy diệt ý thức của Thần Huyết, giọt máu kia ẩn chứa đại đạo đã hoàn toàn rộng mở đối với Lâm Lạc. Tuy rằng chỉ là một giọt, nhưng bên trong bao hàm vô số đạo thần mảnh nhỏ, bị Lâm Lạc toàn bộ lật xem, cũng hợp lại cùng nhau, có chút hình thành lý giải đầy đủ, có chút không được trọn vẹn. Trong quá trình này Lâm Lạc đem tin tức bắt chước cùng bốn Cấm tự. Thu hoạch lớn nhất là một loại năng lực được xưng là "hắc động". Đây là năng lực mà chỉ có võ giả ngũ hành đầy đủ mới có thể sử dụng, đem Ngũ Hành Tinh Vực nén lại, thẳng thành một điểm, hình thành hư vô tồn tại! Nhưng điểm này có thể hấp thu hết thảy năng lực, thậm chí sau khi đạt tới Tinh Đế cấp bậc lập tức có thể đem một mảnh tinh thần cắn nuốt vào! Lâm Lạc không khỏi vui mừng, bởi vì hắn đã có thể bước đầu làm được điểm này! Ban đầu khi ở dược tràng của Thiểm Điện tộc, hắn độc đấu ba người Lý Ngọc Thiền thì đem lực lượng Tinh Vực áp súc bước đầu, uy lực phi thường cường đại. Mà bây giờ hắn "chứng kiến" uy lực lực lượng Tinh Vực cùng dung sau đó hoàn toàn áp súc, lại kéo dài lên thần thoại của ngũ hành tiểu thế giới cùng giai vô địch. Còn đang cùng Cấm tự tham chiếu, Lâm Lạc lấy được ích lợi thật nhiều, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là Tinh Vương cảnh, rất nhiều đồ vật hắn còn chưa cách nào hiểu biết, nhưng điều này cũng không có vấn đề gì, thu vào thức hải cho mình, chỉ cần khi đạt đủ cảnh giới tự nhiên sẽ hiểu rõ. Ngoại trừ thần đạo mảnh nhỏ, giọt Thần Huyết cũng thuận tiện đem thân thể Lâm Lạc cải tạo một chút, hướng theo phương hướng càng thêm cứng cỏi phát triển. Tuy rằng chỉ có một giọt máu, nhưng lại mang tới biến hóa cho hắn thật lớn, khi hắn từ dưới lòng đất bay lên thì toàn thân phóng thích ra một tầng hào quang, chẳng khác gì thần tiên hạ phàm. Lâm Lạc tự tin, hiện tại cho dù hắn đứng bất động mặc cho một Tinh Vương oanh kích cũng không thể thương tổn tới thân thể của hắn! Đây là kỹ năng chỉ có Tinh Hoàng cường giả mới đạt được, nhưng hiện tại Lâm Lạc đã đạt tới, ở độ mạnh mẽ của thân thể hắn đã có thể kề vai cùng Tinh Hoàng! Nếu có chừng trăm giọt Thần Huyết, hắn tin tưởng có thể đạt tới trình độ Tinh Hoàng bất hoại! Mà vạn giọt thì ngay cả Tinh Đế lão tổ cũng không làm gì được! Đương nhiên, đây chỉ là lực lượng oanh kích thuần túy, một ít kỹ xảo đặc thù vẫn có thể tạo thành thương tổn đối với Lâm Lạc, tỷ như độc, công kích thần thức, nhưng chỉ cần không phải lực lượng thuần túy Tử Đỉnh đều có được tính phòng ngự tuyệt đối, căn bản không cần phải lo lắng! Nếu có thể tiếp tục lấy thêm được một ít Thần Huyết, tuy rằng Lâm Lạc vẫn không đánh lại được Tinh Đế, Tinh Hoàng nhưng đối phương cũng đừng hòng làm bị thương được hắn! Nhất định phải đi tìm thêm Thần Huyết! Tâm niệm vừa động, Lâm Lạc cất bước đi về tới Hỉ Mã bộ lạc. - Đây là cơ hội cuối cùng, đem kẻ giả thần giả quỷ giao ra đây, nếu không lão tử lập tức tàn sát thôn trang của các ngươi! Bên ngoài Hỉ Mã thôn, lại có thêm một đợt dã man nhân đi tới, cầm đầu là hậu thiên thập nhị tầng, ở trong này có thể xưng là bá chủ tuyệt đối. Bọn hắn có một người cầm một thanh đại đao cao một trượng, tên còn lại cầm trọng chùy dài tương đương, thân thể cũng cao hơn trượng, khôi ngô vô cùng, cơ thể vạm vỡ như đá tảng. - Không được bất kính đối với thần linh đại nhân! Người trong Hỉ Mã thôn quát to, đặc biệt Cáp Khắc Nhĩ đứng ngay phía trước, bộ dáng vô cùng dữ tợn, đôi mắt đỏ như muốn nuốt chửng người. - Một đám ngu dân, thế nhưng thực sự tin tưởng trên đời này có thần linh! Đại hán cầm cự chùy khinh miệt phun nước bọt: - Cho dù là thần linh, cũng chính là ta, đứa con của rừng rậm, dũng sĩ đại địa, Tháp Mộc Lạp! Lâm Lạc đảo qua thần thức, phát hiện Nam Nhược Hoa tránh một bên, một ý niệm hiện lên, nói: - Bọn họ là Dã Đạt bộ lạc? - Phải, nghe nói "thần tích" hiển lộ, hai người đầu mục là Tháp Mộc Lạp cùng Anh Thiếp Ngột muốn tới bắt ngươi thiêu chết, chứng minh trên đời này không có thần linh! Thần ý của Nam Nhược Hoa cũng truyền tới. Ánh mắt Lâm Lạc sáng ngời, hắn đang muốn từ trên thân hai người kia tìm hiểu Thần Huyết Thiết là như thế nào, thật giảm được thời gian hắn tìm tới cửa, lúc này thân hình chợt nhoáng lên, đã xuất hiện ở giữa hai quân đối kháng. - Thần linh đại nhân! Người của Hỉ Mã bộ lạc nhất thời quỳ rạp xuống, mà người của Dã Đạt bộ lạc cũng có không ít người ánh mắt dao động, muốn quỳ xuống nhưng lại e ngại hai đầu mục trách phạt, gượng chống hai chân mới không bị nhũn ra, nhưng toàn thân đều đang run lên. - Ngươi chính là kẻ giả thần giả quỷ? Anh Thiếp Ngột vung đại đao chuyển ba vòng, sau đó chỉ thẳng vào Lâm Lạc hỏi. - Cũng có thể nói như vậy! Lâm Lạc nhàn nhạt cười, tay phải khẽ vẫy, binh khí liền rời khỏi tay hai người kia rơi vào trong tay hắn, một mảnh hỏa diễm vũ động, một đao một búa lập tức hòa tan, nước thép rơi xuống đất xuy xuy rung động. Ba ba ba! Nhìn thấy "thần tích", rốt cục người của Dã Đạt bộ lạc không chống đỡ được nữa, lập tức quỳ xuống hô to thần linh đại nhân, cuống quýt dập đầu. Tháp Mộc Lạp cùng Anh Thiếp Ngột cũng trợn mắt há hốc mồm, không tự chủ được quỳ xuống, gia nhập vào đội ngũ bái lạy. Lâm Lạc xóa đi tạp chất trong hai kiện binh khí, lần thứ hai tinh luyện ra hai giọt thất thải thần huyết, hắn vừa lòng cười, tạm thời thu vào trong Tử Đỉnh, nói: - Thần Huyết Thiết của các ngươi từ đâu mà đến? - Hồi bẩm đại nhân, đại bộ phận là do chúng ta cướp giật lấy đến! - Nhưng mà... Lâm Lạc nhướng mày, nói: - Không cần ngập ngừng ấp úng, có chuyện nói thẳng! - Dạ, chúng ta du mục thiên hạ, không có chỗ ở cố định, từng trải qua một ngọn núi lửa, vừa lúc gặp núi lửa phun ra, nhặt được thật nhiều thiết quáng thạch có được Thần Huyết Thiết, cho nên mới có thể tạo ra hai văn kiện thần binh, trước kia tuy rằng tổ tiên chúng ta cướp giật trên vạn năm nhưng chỉ đúc thành một món thần binh mà thôi! Nói cách khác dưới ngọn núi lửa kia có cất giấu đại lượng quặng thô của Thần Huyết Thiết! Lâm Lạc cười cười, nói: - Ngọn núi lửa kia ở đâu, vẽ ra đi! Dã Đạt bộ lạc lập tức lui lại, còn chưa đợi được Lâm Lạc rời đi Cáp Khắc Nhĩ đã vọt tới phục lạy dưới chân của hắn thỉnh cầu Lâm Lạc lưu lại. Tiếp qua một ngày, Đa Tháp bộ lạc liền phát binh đột kích, nếu như Lâm Lạc bỏ qua bộ lạc của bọn họ mà đi tìm Thần Huyết Thiết, như vậy Hỉ Mã bộ lạc chỉ sợ cũng không còn tồn tại. Lâm Lạc nghĩ nghĩ, chỉ lên đỉnh đầu Cáp Khắc Nhĩ nói: - Ta truyền cho ngươi một môn công pháp, bằng vào nó ngươi có thể đánh bại Hãn Mục Nhĩ, nam nhân mất đi vinh dự cần dựa vào hai tay của mình đòi trở về! Thân thể Cáp Khắc Nhĩ run rẩy, trong đầu đột nhiên dũng mãnh tràn vào đại lượng tin tức, đây là một môn vũ kỹ, Lâm Lạc đã học được từ thật lâu trước kia. Tuy rằng cũng không tính là cao thâm, nhưng ở thế giới chỉ cậy mạnh như bây giờ, đây quả thật đủ làm thực lực của hắn tăng nhiều. Lâm Lạc cùng Nam Nhược Hoa rời khỏi địa phương kia, hướng về hỏa sơn mà Dã Đạt bộ lạc đã nói xuất phát. Mặc dù từ trong miệng hai người Tháp Mộc Lạp đó là một con đường phải tốn mất hai mươi năm thời gian mới đi tới, nhưng với tốc độ của Lâm Lạc cùng Nam Nhược Hoa, chỉ dùng hơn nửa ngày mà thôi. Đó là một tòa hỏa sơn cực lớn, trên đỉnh núi sương khói lượn lờ, tầng mây tối đen gió thổi không tan, thường thường mặt đất liên tục phát ra tiếng chấn động mãnh liệt làm trong lòng người run sợ, luôn sẽ lo lắng núi lửa kia đột nhiên bùng nổ tuôn ra nham tương đem người cắn nuốt. - Có người đã nhanh chân đến trước! Nam Nhược Hoa nhắm mắt, vừa mở ra đột nhiên nói một câu. - Ah? Lâm Lạc khó hiểu hỏi. - Người của tứ đại tộc từ nửa tháng trước đã tiến nhập nơi này! Nam Nhược Hoa tiếp tục nói. Nàng có được thời gian linh căn hiếm thấy trên thế gian, có thể ngược dòng nhìn về quá khứ. Lâm Lạc không hề hoài nghi đối với sự phán đoán của nàng, về phần tại sao người của tứ đại tộc lại đến đây, điều này thật đơn giản, bởi vì con đường đi thông Ngân Lân Hải bị hắn cùng Nam Nhược Hoa quét dọn, vô luận là thánh địa hay tứ đại tộc, tán tu Tinh Vương Đô đều có thể dễ dàng đi tới Ngân Lân Hải. Mà hai người Lâm Lạc lãng phí thời gian dưới đáy biển rất lâu, nếu ngay từ đầu tứ đại gia tộc lựa chọn phương hướng chuẩn xác xuất phát, như vậy quả thật rất có khả năng xuất hiện trước mặt bọn họ. Bọn họ có thể phát hiện Thần Huyết Thiết, với ánh mắt của nhóm người Nghiêm Phi Dương cũng không thể nào bỏ qua. Có lẽ bọn hắn tìm thời gian thật lâu mới phát hiện núi lửa tồn tại, có lẽ bọn họ tùy tiện hỏi thăm một chút liền đã biết, những điều này đều không trọng yếu. Quan trọng là... bọn hắn đã lấy được hay chưa! Vô luận là tứ đại tộc, thánh địa hoặc là Âm Dương thánh giáo, Âm Thi Tông, Lâm Lạc hoàn toàn không có hảo cảm, nếu bị bọn hắn lấy được trước, hắn cũng không để ý ra tay cướp đoạt, người phản kháng... giết! - Lâm huynh, không thể dĩ hòa vi quý sao? Nam Nhược Hoa thấy được sát khí toát ra từ trong mắt Lâm Lạc, không khỏi thở dài. - Vì sao phải để ý tính mạng của bọn họ? Lâm Lạc hỏi lại, nữ nhân này đem mình xem thành chúa cứu thế hay là gì, phía trước đã ngăn cản cuộc chiến thiếu chút nữa đã bùng nổ giữa hắn cùng tứ đại tộc và thánh địa.