- Tỷ muội chúng ta chỉ cùng theo nam nhân chân chính!
Bọn người Quý Hạ nhìn mà con mắt muốn rớt, sách, một cái thanh thuần như nước, cái này thì là thành thục vũ mị, đều có hương vị, thật sự là mê chết người rồi! Lê Tuấn kiệt càng là bật thốt lên nói:
- Là chúng ta a!
- Các ngươi là nam nhân?
Chu Hạnh Nhi lộ ra biểu lộ khiếp sợ.
- Các ngươi ở đâu như là nam nhân?
Sắc mặt bọn người Quý Hạ lập tức trở nên âm trầm xuống, nguyên lai nữ nhân này là cố ý trêu đùa bọn hắn!
Tiện nhân!
Trong nội tâm bọn hắn giận dỗi, nhưng cùng thuộc một quốc gia, bọn hắn lại không thể dùng tử vong đến uy hiếp, dù sao ai cũng thiệt thòi không dậy nổi giá trị giết chóc này! Lâm Lạc có thể quét ngang một phương, nhưng bọn hắn bình quân một năm có thể kiếm đến một cái đầu người cũng đủ để thắp hương bái Phật rồi!
Bởi vậy, tuy bọn hắn ngấp nghé sắc đẹp của Đường Điềm chư nữ, lại chỉ có thể dùng ngôn ngữ dụ dỗ, nếu như không phải một quốc gia ngược lại dễ dàng uy hiếp.
Chỉ là còn không có đợi bọn hắn phát tác, chỉ nghe một tiếng Ưng rít gào truyền đến, như Kim Thạch xé trời, để cho những Sơ Vị Thần như Quý Hạ đều là sắc mặt trắng bệch, cấp bậc Hư Thần càng là không chịu nổi, sắc mặt ửng hồng, thất khiếu tràn ra máu tươi.
Lâm Lạc nhướng mày, giơ tay bố trí một đạo lực lượng tráo, đem các nàng Phong Sở Liên bao lung ở trong đó.
Hắn ngẩng đầu lên, đã thấy một vật thể màu trắng từ trên trời giáng xuống, như là lưu tinh vẫn lạc hướng về đám người dưới đáy ném ra, tốc độ cực nhanh, bành thoáng một phát, oanh kích trên mặt đất, cũng làm cho mọi người phân hướng tứ phía nhảy ra, miễn cho trúng ám toán.
Nhưng thời điểm bọn hắn lại lần nữa đem ánh mắt đảo qua, không khỏi hơi có chút xấu hổ, cũng đồng thời từ đáy lòng bay lên một cỗ hàn khí.
Cái "Ám khí" này là một nữ nhân toàn thân xích lõa!
Chết rồi!
Hình dạng của nàng vốn hẳn nên rất mỹ lệ, nhưng gương mặt lại vô cùng vặn vẹo, phảng phất ở trước khi chết nhận lấy thống khổ không cách nào hình dung, trên người có đạo đạo vết trảo, nhưng cũng không phải nguyên nhân chí tử.
Khu vực hoa viên thần bí hiện đầy Thất Thải thần huyết, mà hai bí môn vô luận là phía trước hay đằng sau đều suy sụp mà mở rộng ra, giống như bị một cây gậy rất lớn chọc hư mất!
Thần thể chỉ là bị thương mà thôi, nhưng thần hồn đã bị triệt để xóa đi, đây là bị chết đến không thể lại chết rồi.
Ahhh, tất cả mọi người ai cũng sắc mặt trắng bệch!
Hiển nhiên đây không phải người vừa rồi phát ra kêu to, mà là bị thần bí nhân kia hại chết! Trước khi chết còn nhận lấy tra tấn cực lớn, còn giống như là bị sinh sinh cường bạo chí tử.
Trước sau đều mở, hiển nhiên người thần bí kia mặn nhạt không kị, tuy đại bộ phận nam nhân ở đây đều không có cái động phía trước kia, nhưng vẫn là có một đóa cúc hoa a, vạn nhất thần bí nhân kia hung tính đại phát thì sao?
Một tiếng thét dài có thể chấn đến Sơ Vị Thần Nhị trọng thiên sắc mặt trắng bệch, cái này là đáng sợ bực nào!
Ánh mắt của Lâm Lạc y nguyên nhìn lên trời không, nhìn xem một nam nhân vỗ cánh trôi nổi ở không trung, hoặc là nói điểu nhân.
Thân thể hắn cũng xích lõa, toàn thân cơ bắp, nhưng mỗi một khối cơ bắp đều tựa hồ tràn đầy sức bật đáng sợ, chỉ cần nhẹ nhàng một cái liền có thể chấn một tòa núi cao văng tung tóe! Sau lưng mọc ra một đôi cánh bạch cốt, chừng dài hơn mười trượng, xương trắng chớp động lên hàn mang tà ác.
Đương nhiên, chứng kiến một nam nhân trần truồng, ánh mắt sẽ tránh không được đảo qua vật bất nhã kia.
Nam nhân này có một gia hỏa rất to và dài, đáng sợ hơn chính là, trên vật này còn mọc mấy trăm cây gai ngược chừng thốn, đen như mực, thượng diện còn lây dính tí ti thần huyết.
Lại cúi đầu nhìn xem nữ thi nằm ngang trên mặt đất kia, ai cũng có thể đoán được thần huyết tất nhiên là xuất từ trong cơ thể nữ thi này!
Đồ chơi đáng sợ như vậy đâm vào trong thân thể, có thể không xuất huyết sao?
Hai mắt của Điểu nam cực kỳ dài nhỏ, cái mũi phi thường cao, tóc dài là màu hồng đỏ thẫm, quái dị vô cùng. Khóe miệng của hắn mang theo dáng tươi cười dữ tợn, lộ ra tà ác để cho người buồn nôn.
Trên tay phải mang theo một vòng tay, nhưng chỉ từ kiểu dáng hoa văn là cùng bọn người Lâm Lạc có khác nhau rất lớn, hiển nhiên không phải người Liệt Hỏa Thần Quốc.
Lúc này, tự nhiên tất cả mọi người đều thấy được điểu nam trần truồng, mấy người Quý Hạ biến sắc, mồm mép đóng mở tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng sửng sốt không có nhổ ra được một chữ.
Hiển nhiên bọn họ là sợ đến im bặt rồi!
Lâm Lạc không khỏi kỳ quái, bởi vì điểu nam này cũng không quá đáng là Sơ Vị Thần Nhị trọng thiên, giao đấu với bọn người Quý Hạ là không có ưu thế áp đảo, huống chi bọn người Quý Hạ cũng có sáu Sơ Vị Thần Nhị trọng thiên. Liên thủ tự bảo vệ mình mà nói tuyệt đối không có vấn đề.
Chẳng lẽ điểu nam này cũng là yêu nghiệt cùng giai vô địch?
- Bạch Cốt Ma quân!
Quý Hạ rốt cục hộc ra một thanh âm.
Chỉ là một cái tên như vậy, Lâm Lạc cũng không thể nào biết rõ tình huống điểu nam kia, nhưng hiển nhiên người này là có chút tiếng xấu ở bên ngoài, mới khiến cho bọn người Quý Hạ nghĩ đến thân phận của hắn mà bị dọa đến cơ hồ không có ý chí chiến đấu mảy may.
Chợt!
Điểu nam cổ động cốt cánh, thân hình tật rơi mà xuống, tốc độ nhanh đến gần như không gian thuấn di, nháy mắt một cái đã rơi xuống đất.
Tuy hắn trơn bóng, nhưng lại không để ý chút nào, ngược lại dùng ánh mắt khinh thường quét lấy mọi người, phảng phất bọn hắn mới là trần truồng. Ánh mắt của hắn thấy được Đường Điềm, Chu Hạnh Nhi, vật nửa mềm dưới đáy lập tức nhúc nhích đứng thẳng, gai ngược như răng nanh, trong hai mắt dài nhỏ toát ra dâm dục chi sắc rõ ràng.
Lâm Lạc nhướng mày, hắn là không muốn nữ nhân của mình trở thành đối tượng cho nam nhân khác ý dâm, lúc này hoành thân chắn trước mặt chúng nữ, chặn ánh mắt của điểu nam.
Điểu nam chậm rãi tiến lên, môi lộ ra một vòng cười lạnh, hàm răng dị thường buồn nôn, hắn giơ tay phải lên, duỗi ra một ngón tay, móng tay chừng dài nửa xích, biên giới lóe hàn mang, giống như môt con dao găm.
Hắn chỉ vào Lâm Lạc, nhổ ra thanh âm giống như từ bên trong sắt đá nặn ra:
- Giết hắn đi, các ngươi có thể sống!
Chỉ một câu nói như vậy, bọn người Quý Hạ rõ ràng đồng thời lộ ra vẻ vui mừng, sau đó dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc. Từ khi điểu nam xuất hiện, bọn người Quý Hạ phảng phất nhận mệnh rồi, ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có, một bộ chán nản chết chắc rồi.
Nhưng mà một câu của điểu nam lại để cho bọn hắn sống lại, lập tức từ dê đợi làm thịt biến thành dã thú hung ác, lộ ra sát khí dữ tợn.
Điểu nam này đến tột cùng có hung danh như thế nào, rõ ràng để cho bọn người Quý Hạ bị dọa trở thành như vậy?
- Sát!
Sáu Sơ Vị Thần Quý Hạ đồng thời phát khởi công kích, băng tiễn tung vũ, hỏa diễm phần thiên, liệt thạch xuyên không, mấy người kia phảng phất không còn sợ giết chết Lâm Lạc sẽ để cho giá trị giết chóc của bọn hắn giảm bớt, vừa ra tay là công kích tàn nhẫn nhất.
Mấy người khác bởi vì thực lực quá yếu, cũng không có triển khai công kích, chỉ là ở một bên phất cờ hò reo, thay bọn người Quý Hạ trợ uy.
Xem ra, mình cũng phải dựng nên hung danh hiển hách mới được, miễn cho luôn gặp được loại chiến đấu nhàm chán này!
Trong nội tâm Lâm Lạc thầm nghĩ, hắn là người chán ghét phiền toái, bởi vậy sau khi từ nơi trú quân đi ra hắn không che dấu cảnh giới nữa, chính là không muốn đánh nhàm chán. Nhưng cảnh giới cũng không giống với thực lực, hắn lại không thể ở trên trán dán nhãn hiệu viết lão tử cùng giai vô địch, ai tin mới là lạ.
Mà hắn thoạt nhìn sẽ ở mảnh đất cằn sỏi đá này nghỉ ngơi một thời gian thật dài, như vậy muốn một lần vất vả suốt đời nhàn nhã mà giải quyết phiền toái, hắn nhất định phải đánh ra hung danh của bản thân!
Vậy dùng sáu người này đến huyết tế là tốt rồi!
Lâm Lạc lộ ra một nụ cười lạnh tràn ngập sát khí, hắn cũng không phải thiện nam tín nữ, bởi vì đối phương là bị buộc mà sẽ nhân từ nương tay!
Mỗi người đều phải vì quyết định, sở tác sở vi của mình mà phụ trách!
Lục đạo công kích ùn ùn kéo đến.
Trong hai mắt của Lâm Lạc hiện lên một đạo ánh sáng âm u, nắm tay phải cố lấy, bành, oanh ra!
PHỐC, PHỐC, PHỐC, PHỐC, PHỐC, PHỐC!
Sáu âm thanh trầm đục, sáu người Quý Hạ đồng thời không thể tin mà cúi đầu nhìn xem lồng ngực của mình, ồ ồ... máu tươi thẳng tuôn, nội tạng của mỗi người bọn hắn đều bị oanh bạo!
Đối với Thần linh mà nói, cái này cũng không trí mạng, nhưng đáng chết chính là, một cổ lực lượng cường đại đang ở trong cơ thể của bọn họ lan tràn, vô tình cắn nuốt thần hồn của bọn hắn, lập tức để cho bọn hắn vĩnh viễn mất đi ý thức.
Ba ba ba, sáu người đồng thời ngã xuống, chết!
Mấy người còn lại đều bị sợ đến toàn thân phát run, hai nữ nhân càng là sắc mặt tái nhợt.
Tại sao có thể như vậy!
Ra một quái vật không tính, hiện tại lại tới cái thứ hai? Biết sớm như vậy, cần gì phải sợ hãi điểu nam kia?
Mấy người còn lại một bên sợ hãi Lâm Lạc cường đại, một bên lại âm thầm may mắn trước kia không có ra tay, nếu không hiện tại bên trong người nằm trên đất, khẳng định cũng có phần của bọn hắn rồi!
Trong ánh mắt của Điểu nam hiện lên một đạo kinh ngạc, nhưng thần sắc cũng không có chấn động quá lớn, hắn nhìn thẳng Lâm Lạc nói:
- Ngươi rất cường đại, có tư cách để cho ta biết rõ tên của ngươi!
Da mặt Lâm Lạc co lại, bởi vì đồ chơi giữa háng của đối phương đang nhắm về phía mình, cái này để cho hắn làm sao có thể không buồn nôn? Nhưng hắn càng không thể nghiêng người, để cho các nàng Phong Sở Liên nhìn xem đồ chơi kia không phải càng thiệt thòi sao!
Hết lần này tới lần khác lúc này Đường Điềm còn nói một câu để cho hắn thiếu chút nữa té ngã:
- Đại phôi đản, vật của hắn lớn hơn của ngươi rất nhiều!
Tiểu ma nữ cái gì cũng tinh, nhưng ở chuyện nam nữ chính là một ngu ngốc, để cho Lâm Lạc có loại cảm giác sụp đổ, ngay cả cái này cũng bị nàng trở thành chuyện cười mà nói rồi.
Hắn thở dài nói:
- Ta gọi Lâm Lạc, tên của ngươi không cần phải nói, ta không có hứng thú biết rõ, dù sao ngươi lập tức sẽ là người chết rồi!
Điểu nam sửng sốt một chút, lập tức cười lên ha hả:
- Rất tốt, rất tốt, khó được chứng kiến một người so với ta càng cuồng! Ta sẽ đem ngươi chế thành thi nô, cho ngươi trọn đời trở thành nô bộc của ta!
- Hãy bớt sàm ngôn đi!
Lâm Lạc không kiên nhẫn nói, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận là bởi vì câu kia vô tâm kia của Đường Điềm làm cho hắn cơ hồ bạo tẩu.
Đồ chơi kia đã thoát ly phạm trù nhân loại, có thể so sao?
- Nhớ kỹ tên của ta, Già La Ma, chủ nhân của ngươi!
Điểu nam duỗi tay phải ra, năm phiến móng tay nhao nhao bắn ra, giống như trên ngón tay cắm năm thanh dao găm.
Âm Thi?
Ánh mắt của Lâm Lạc lóe lên, điểu nam Già La Ma cho hắn một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, là Âm Thi tông ở Ngân Nguyệt tinh Nam Châu, đã từng gây ra náo động cực lớn!
Còn có thần cấp Âm Thi?
Lâm Lạc nhìn xem Già La Ma, trong nội tâm bay lên nguyên một đám nghi vấn, Thần cấp Âm Thi lại đáng sợ như thế nào?
Bành! Bành!
Già La Ma đi nhanh hướng tới Lâm Lạc, tuy mỗi một bước đạp xuống đều nhẹ như lông hồng rơi xuống đất, nhưng một cỗ cảm giác kỳ dị lại ở trong nội tâm mọi người lan tràn, giống như có một cái búa đập nện, để cho sắc mặt mỗi người bọn hắn trắng bệch, có loại muốn phun huyết.
- Thi bí mật, đoạt tâm!
Già La Ma há mồm khẽ hấp, trong hai mắt hồng sáng lóng lánh, đầu đầy tóc đỏ cuồng loạn nhảy múa.
Lâm Lạc nao nao, trái tim của hắn kịch liệt nhúc nhích muốn từ trong lồng ngực xuất hiện! Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy các nàng Phong Sở Liên cũng mỗi người lộ ra biểu lộ khó chịu, vẻn vẹn chỉ có Sư Ánh Tuyết là tựa như không có việc gì, tiểu nha đầu này ngay cả Thượng Yhiên thần cũng không làm gì được a!
Hắn vội vươn tay một cuốn, thu chúng nữ vào bên trong Dưỡng Tâm hũ, cũng không phải hắn vô lực bảo hộ các nàng, mà là đồ chơi của nam nhân kia cứ anh dũng ngẩn cao, như thế nào cũng làm Lâm Lạc cảm thấy không được tự nhiên.
PHỐC PHỐC PHỐC!
Phong Sở Liên các nàng có Lâm Lạc bảo hộ, nhưng những người còn lại kia thì thảm rồi, từng trái tim đỏ rừng rực nhuốm máu cứ thế mà phá ngực nhảy ra, ngay ngắn bay về phía Già La Ma, từng cái trôi nổi ở trước người của hắn.
Già La Ma há mồm khẽ hấp, một trái tim bay vào trong miệng của hắn, bị hắn ba ba vài cái nhai nát nuốt vào, sắc mặt như người chết của hắn lập tức hiện ra một vòng ửng đỏ, khí tức tăng lên!
Mấy người ném đi trái tim kia không cái nào không sắc mặt trắng bệch, thần sắc lộ ra cực kỳ uể oải. Tuy sau khi thành tựu Thần linh, đã không có chỗ hiểm đáng nói, nhưng thần huyết bên trong trái tim lại cực kỳ trân quý, trái tim bị đoạt, quá tổn thương nguyên khí rồi!
- Cạc cạc cạc!
Già La Ma phát ra tiếng cười y hệt như Kim Thạch ma sát, một ngụm một cái, đem trái tim còn lại từng cái thôn phệ, để cho hắn giống như chỉ trong nháy mắt bổ túc tinh khí thần, mặt mày hồng hào, sáng rọi tràn động
Hai cánh Bạch cốt mở ra, như đại thụ trời che, hắn tiếp tục hướng Lâm Lạc đi đến, uy áp khổng lồ như núi đá đặt ở trong lòng mọi người, tuy bọn hắn đã không có trái tim, nhưng Thần linh muốn một lần nữa tạo ra khí quan tùy ý chỉ là sự tình trong chớp mắt.
- Thi khí trảm!
Già La Ma khẽ quát một tiếng, hai tay chém ra, hai đạo không khí đen nhánh phun dũng mà ra, hóa thành hai thi Long, hướng về Lâm Lạc rít gào mà đi.
Lâm Lạc như thiểm điện duỗi hai tay ra, tất cả nắm cổ một đầu thi Long, dùng sức sờ, hai thi Long này tức cáo chôn vùi, nhẹ nhõm như là đối phó hai con cá chạch.
- Thật sự có tài!
Ánh mắt của Già La Ma xiết chặt, cánh xương chấn động, hướng Lâm Lạc bay đi, hai tay thành trảo, tật hướng đỉnh đầu của hắn chộp tới.