Chương 14: Mấy đứa tụi bây ở lại đây canh chừng

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:51:36

Dưới bóng đêm. Một người đàn ông lén la lén lút chạy vào trong khu rừng gần kho hàng, chính là tên đàn em đã theo dõi Giang Phỉ lúc sáng. Mà Vương thọt cũng đã dẫn theo mười người nằm sấp dưới đất, trong tay cầm dao và gậy. Đàn em: "Đại ca, người của chợ buôn sỉ đã đi hết rồi, không còn ai lái xe đến đây nữa đâu, bây giờ trong kho hàng số mười một chỉ có mỗi mình con nhỏ đó." Thần kinh đang căng chặt của Vương thọt chợt thả lỏng: "Tao còn tưởng nó vệ sĩ gì nữa cơ, đánh giá nó cao quá rồi." "Mấy đứa tụi bây ở lại đây canh chừng, số còn lại đi theo tao, hành động nhẹ nhàng một chút, tao muốn bắt con nhỏ đó để đòi tiền chuộc với người nhà nó." "Lỡ làm nó bị thương hoặc đánh chết thì không ai được chơi nữa đâu." Năm người đi theo đằng sau Vương thọt nhỏ giọng đáp, rón rén nhẹ nhàng đi lại gần kho hàng. Không ai phát hiện ra một bóng đen lặng lẽ nhảy từ trên một cái cây nào đó xuống. Trong núi thi thoảng vang lên tiếng côn trùng kêu đã che lấp tiếng phập phập như tiếng dao đâm vào cơ thể. ... Vương thọt dẫn người vòng đến cửa sau của kho hàng, gã giơ con dao lên vừa định lao vào đã lập tức sững sờ. Lúc này, kho hàng đầy ắp trong tưởng tượng lại trống huơ trống hoác. Thiếu nữ cũng không có ở đó. Người đâu? Vương thọt còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra thì tạch... Đột nhiên đèn trong kho hàng tắt ngúm, cửa sau đóng lại. "Á!" "Á á á!" Trong bóng tối, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. "Không ổn! Có mai phục! Chạy mau!" Vương thọt hoảng loạn lùi ra cửa sau nhưng đột nhiên bị một vật nặng đập trúng đầu gối, gã đau quá lập tức ngã xuống đất. Ánh đèn trong kho hàng lại một lần nữa sáng lên, sắc mặt của Vương thọt trắng bệch. Năm người mà gã dẫn tới đều ngã trong vũng máu, hai mắt nhắm chặt, sống chết chưa rõ. Mà thiếu nữ tóc đen lại đang đứng ngược sáng trước mặt gã, cây gậy bóng chày trong tay còn đang nhỏ máu. Không ngờ lại đúng trúng một người khó chơi! "Tôi sai rồi! Là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn! Cầu xin cô đừng giết tôi!" Vương thọt không quan tâm đến cơn đau ở hai chân mà quỳ dưới đất xin tha, nhưng một khắc gã ngẩng đầu lên lôi khẩu súng giấu trong lòng ra: "Mày chết đi!" Bằng! "Á!" Ngón tay của Vương thọt vừa mới đặt lên cò súng đã bị một gậy của Giang Phỉ đánh trúng đầu, khẩu súng cũng bị cướp mất. Một giây sau, Vương thọt đang há miệng kêu rên chỉ cảm thấy miệng lạnh toát, có thứ gì đó đã trượt vào trong cổ họng của gã. Đột nhiên bụng của gã truyền tới cảm giác đau thắt dữ dội, đau đến mức gã phải lăn lộn dưới đất, ngũ quan vặn vẹo nhăn nhúm cả lại. "Á á á! Mày đã cho tao ăn gì?" Giang Phỉ bình tĩnh nói dối: "Thuốc độc, ba ngày không có giải dược thì ông sẽ đau đến chết." Vương thọt hoàn toàn sợ hãi, gã cố nhịn cơn đau thắt mà cầu xin: "Chị! Không! Đại lão! Tôi sai rồi, tôi thật sự đã sai rồi!" "Xin cô hãy cho tôi giải dược! Tôi có thể cho cô tiền! Cô muốn gì cũng được hết!" Bằng! Viên đạn ghim vào cánh cửa sắt của kho hàng, Vương thọt sợ đến mức trực tiếp tắt đài. Giang Phỉ nhướng mày, nghịch khẩu súng trong tay. Hóa ra là đồ thật à.