Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng
Tiểu Tiền Tiền10-04-2025 10:52:01
Rừ rừ rừ... điện thoại của Giang Phỉ rung lên.
Nhìn thấy cuộc gọi tới từ Lý Yến Bình, ánh mắt của Giang Phỉ lộ vẻ chế giễu, cô ấn nút nghe.
"Thông rồi! Nối máy được rồi!"
"Phỉ Phỉ, cháu đang ở đâu? Có an toàn không?"
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng hỏi lo lắng của Giang Chính Khang, nhưng rất nhanh đã bị tiếng hét chói tai của Lý Yến Bình che lấp.
"Giang Phỉ, con sao chổi nhà mày! Tao không cần biết mày dùng cách gì! Bây giờ lập tức tới nhà cũ đón bọn tao ngay!"
Giang Phỉ biết rõ còn cố tình hỏi: "Sao thế?"
"Mày còn có mặt mũi mà hỏi?" Lý Yến Bình tức giận đề cao âm lượng: "Trận bão hôm qua đã thổi bay mái căn nhà cũ! Nước mưa đã sắp ngập qua đầu gối rồi đây này! Bọn tao chỉ có thể chen chúc trên một cái giường nhỏ trú qua một đêm!"
"Nếu không phải mày kêu bọn tao tới đây thì bọn tao sẽ bị nhốt sao?"
"Mày nhất định phải chịu trách nhiệm!"
"Ồ, nghe cũng bất hạnh thật đấy." Giang Phỉ lạnh nhạt đánh giá một câu, sau đó trực tiếp cúp máy luôn, chặn số điện thoại của Lý Yến Bình.
Biết gia đình mợ sống không tốt khiến cô yên tâm hơn rồi.
Mạt thế chỉ vừa mới bắt đầu thôi, đừng có chết sớm quá đấy.
Giang Phỉ thuận tiện xem luôn nhóm chat các hộ dân cư, đã có người dùng vật đổi vật ở trong nhóm chat.
Phần lớn đều đổi thức ăn và nhu yếu phẩm.
Bên ngoài mưa to như trút nước lại thêm gió thổi điên cuồng, không có người nào dám mạo hiểm ra ngoài mua đồ cả.
Giang Phỉ cũng không dự định giao dịch, lại càng chưa từng nghĩ đến chuyện lấy vật tư trong siêu thị ra bán cho chủ hộ của tòa A.
Trước không nói nguồn gốc đồ vật không dễ giải thích, mà bây giờ mới chỉ là giai đoạn đầu của mạt thế, mọi người vẫn còn giữ được lương tri làm người.
Nhưng qua thêm một khoảng thời gian nữa, nguồn vật tư thiếu thốn, nhân loại đói khổ lạnh lẽo, một người sở hữu vật tư giống như cô sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm tới.
Tiền tài không để lộ ra ngoài, cô cũng không muốn làm thánh mẫu chết trước đâu.
Giang Phỉ tắt điện thoại rồi ôm con mèo quýt đang ngủ gật trong lòng lên giường, sau đó đi vào nhà bếp.
Nhân lúc không thể ra ngoài cửa, cô có thể làm thêm ít thức ăn, cất trong kho hàng của siêu thị.
Đợi đến lúc muốn ăn cũng không cần phải bật bếp mà vẫn có thể thỏa mãn được vị giác.
Giang Phỉ lấy nguyên liệu nấu ăn ra bắt đầu làm việc.
Không lâu sau, trong nhà bếp đã thoảng ra mùi hương quyến rũ người.
Căn hộ 2202 ấm áp và sáng sủa, trong khi căn nhà cũ ở vùng ngoại ô lại không có đãi ngộ này.
Vừa lạnh vừa ẩm ướt, cửa sổ đã không biết bay đi đâu.
Nóc nhà còn bị gió lớn thổi bay hơn phân nửa, nước tích trong nhà đã ngập qua đầu gối.
Cả gia đình Lý Yến Bình chỉ có thể chen chúc ở góc giường tránh mưa.
Nhưng Lý Yến Bình quá béo, khoảng một trăm cân, bà ta chèn Giang Tử Minh và Giang Tử Huyên co quắp thành một cục.
Giang Chính Khang thì lại ngồi một mình trên chiếc bàn bên cạnh, nửa người vì dầm mưa mà ướt nhẹp.
Giang Tử Minh lạnh run cầm cập: "Mẹ, đến khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi chỗ quỷ quái này đây?"
"Từ tối hôm qua đến tận bây giờ con vẫn chưa được ăn gì, đói quá."