Chương 35: Không bớt lo được tí nào cả

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:52:17

Một tiếng mèo kêu kéo suy nghĩ của Lục Dục quay trở lại. Con mèo quýt cọ đầu vào lòng bàn tay anh với vẻ lấy lòng. Chủ nhân, mi đừng im lặng như thế! Ta sợ lắm! "Không bớt lo được tí nào cả." Lục Dục búng nhẹ vào trán con mèo quýt nhỏ. "Lần sau còn lén chạy ra ngoài thì tao không cần mày nữa." Con mèo quýt chớp đôi mắt vô tội, nó nghiêng đầu gối lên tay anh. Nó chỉ là một con mèo thôi, chẳng biết gì cả. ... 2202. Mất đi con mèo quýt nhỏ, Giang Phỉ ngồi trên sô pha với tâm trạng buồn bực không vui, cô mở nhóm chat chủ hộ lên. Châu Lãng có thể xuất hiện ở bãi đỗ xe chứng minh gã là chủ hộ. Nếu gã sống gần vậy lần sau ra ngoài có thể xử lý luôn. Nhưng điều nằm ngoài ý muốn là Giang Phỉ vừa vào nhóm chat đã trông thấy Wechat của Châu Lãng. Anh ta dùng ảnh của mình làm hình đại diện, biệt danh trong nhóm là 1101 – tòa A. Chính là tòa nhà của cô. Hai tiếng trước Châu Lãng đã gửi một tin nhắn đầu tiên. 1101 – tòa A: [Tôi có một kiến nghị, bây giờ bên ngoài lụt cao như thế, không bắt xe được, nhà nào có phương tiện giao thông thì nên giúp đỡ miễn phí, chở mọi người đi mua vật tư. ] Có người nói gã không biết xấu hổ, có người thì lại phụ họa và ủng hộ. Giang Phỉ kéo xuống đọc nhật ký trò chuyện. Châu Lãng không chỉ chụp trộm xe hàng của cô mà còn tạo tin đồn trong nhóm chat. 1101 – tòa A: [Xe tải này là của ai đây?] [Vừa rồi tôi nhẹ nhàng xin bọn họ chở tôi một đoạn, cũng đồng ý trả tiền rồi nhưng bọn họ không giúp cũng thôi đi, lại còn vô duyên vô cớ chửi tôi một trận, đúng là đồ điên. ] [Tin tức mới nhất đây! Tôi nhìn thấy chiếc xe tải này chở rất nhiều đồ về! Tôi đã hỏi bên quản lý tài sản! Là xe của 2202!] 1101 – tòa A: [@2202 – tòa A, bây giờ Ngọc Lan Uyển gặp khó khăn, mọi người thân là một phần tử của tòa A lý ra nên chung tay vượt qua, cô có xe tải có thể cho mọi người mượn dùng được không?] [Nếu cô không muốn vậy bán đống đồ mà cô mang về cho chúng tôi với giá gốc cũng được. ] [Anh em xa không bằng láng giềng gần, cô cũng không thể trơ mắt nhìn chúng tôi chết đói được chứ. ] 2103 – tòa A: [@1101 – tòa A, người đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết xấu hổ ăn nói lung tung, người ta có cho mượn xe hay không, có bán vật tư hay không thì liên quan quái gì đến anh!] [Còn nữa, bây giờ một túi cải thảo tận một trăm đồng, anh lấy đâu ra thể diện mà đòi giá gốc? Đến con muỗi cũng không dùi thủng được da mặt dày của anh. ] [Nhân lúc bây giờ mọi người vẫn còn coi anh là con người, anh nên làm ít việc mà người làm đi. ] 2103 điên cuồng chửi Châu Lãng, hùng hổ ép người đến mức không dám gửi tin nhắn nữa. Giang Phỉ rất khâm phục. Cái miệng của Tiêu Sơ Hạ đúng là lợi hại thật. Có điều, Châu Lãng có thù tất báo, nói không chừng sẽ tìm theo địa chỉ tới trả thù cô. Giang Phỉ nghĩ ngợi một lúc rồi @ Châu Lãng, gửi tin nhắn kéo thù hận. [Rác rưởi, có bản lĩnh thì tới mà lấy. ] Bớt cho cô phải chạy một chuyến để giết chết thằng chó này. Giang Phỉ cất điện thoại đi, sau đó lấy bữa trưa hôm nay từ trong kho hàng của siêu thị ra.