Chương 21: Bọn họ có mối quan hệ gì đây?

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:51:50

Thỏi vàng vẫn chưa lấy được nên cô không định ra tay. Cô cũng không sợ Lục Dục dám giở trò. Trong tay cô có một khẩu súng, vào thời điểm mấu chốt còn có thể trốn vào trong chợ chơi trò trốn tìm. Cho dù có nguy hiểm gì cũng có thể toàn thân rút lui. Phát hiện ra Vương thọt im lặng, Lục Dục đoán là vì Giang Phỉ, đột nhiên anh cảm thấy hơi tò mò. Bọn họ có mối quan hệ gì đây?... Để tránh đám người đuổi giết kia mà Vương thọt đặc biệt đi đường nhỏ, gần lúc mặt trời lặn mới đến một công xưởng bỏ hoang ở huyện Trạch An. Trên bãi đất trống bên ngoài công xưởng đã đỗ không ít xe. Vương thọt chọn chỗ góc để đỗ xe: "Người anh em, cậu có thể tự đi được không?" "Được." Lục Dục xuống xe trước, đi vào trong công xưởng. Giang Phỉ theo sát đằng sau, đi theo anh và Vương thọt về phía cầu thang thông xuống tầng hầm của công xưởng. Một mùi ẩm mốc phả thẳng vào mặt. Giang Phỉ theo bản năng bịt mũi, cảnh vật bên dưới cũng dần dần hiện ra trước mắt. Đi đến đâu cũng có đèn ánh đèn neon đủ mọi màu sắc. Bên dưới mỗi một ngọn đèn là một sạp hàng, rất thô sơ, chỉ là một tấm vải đen trải dưới đát, bên trên bày mấy thứ muốn bán, có hơi giống chợ bán đồ cũ. Nhưng ở đây lại bán những thứ không thể để người khác biết như đồ cổ, dao, súng... thậm chí còn có thiếu nam thiếu nữ bị nhốt trong lồng. Người qua người lại như thoi đưa, có người đeo mặt nạ che kín mặt, có người thì ngông nghênh để lộ, dường như hoàn toàn không sợ bị người nhận ra thân phận. Có lẽ có quy tắc bảo mật gì đó chăng? Giang Phỉ suy đoán, tiếp tục bước đi. Vương thọt ở bên cạnh cô nhỏ giọng giới thiệu: "Đại lão, trước đây chỗ này là một câu lạc bộ ngầm, mấy năm trước sau khi bị phía chính phủ niêm phong đã bỏ hoang, không ngờ năm nay lại được người của chợ đen tiếp quản." "Cô không cần che mặt đâu, dịch vụ bảo mật ở chợ đen rất tốt, nếu có người dám tiết lộ thân phận của bên mua và bên bán sẽ bị đuổi giết ngay." "Thẳng cho đến khi chết thì chợ đen mới dừng tay, cho nên chỗ này cũng không có người nào dám đen ăn đen đâu." Giang Phỉ im lặng nghe nhưng tay lại không bỏ xuống. Cô chỉ không thích cái mùi ẩm mốc ở đây thôi. Kiếp trước bị ép ngửi quá nhiều rồi. Không lâu sau, Lục Dục đi đằng trước dừng lại ở điểm cuối của câu lạc bộ. Một người đàn ông ăn mặc hoa hòe hoa sói ngồi trên cái ghế bên cạnh chiếc xe cút kít. Mắt thấy bộ dạng của anh, Tô Lưu Viễn vô cùng ngạc nhiên: "Sao cậu lại thê thảm thế này?" Lục Dục: "Lát nữa nói sau, bọn họ tới mua vũ khí." Có việc làm ăn tới cửa, Tô Lưu Viễn lập tức đứng dậy, nhiệt tình mở miệng: "Hai vị muốn mua gì?" Giang Phỉ đọc như báo thực đơn: "Súng liên thanh, súng lục, bom đạn, bom khói, đạn hơi cay, viên đạn, dao găm, đoản đao, ná thun, bi thép."