Chương 50: Một năm không gặp, chị họ không nhớ tôi sao
Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng
Tiểu Tiền Tiền10-04-2025 10:52:46
Lý Yến Bình hoảng loạn bám vào khung cửa, lớn tiếng gào lên: "Cứu tôi với! Tôi không biết bơi!"
Giang Chính Khang đã sớm ngu người, không biết nên cứu ai trước.
Giang Phỉ lại càng không có khả năng cứu người mà đi lên đầu cầu thang.
Không muốn trở thành kẻ xui xẻo thứ ba nên đám người nhanh chóng tản ra, nhường đường cho cô.
Từ đó cũng làm lộ ra Giang Tử Huyên vẫn luôn trốn trên cầu thang.
Trong đáy lòng Giang Phỉ lập tức dâng lên thù hận, cô cầm dao đi từng bước lên bậc thang: "Sao chị họ lại trốn ở đây không lộ mặt?"
"Một năm không gặp, chị họ không nhớ tôi sao?"
Cô lại gần Giang Tử Huyên, rõ ràng đang cười nhưng trong đôi mắt đen láy đó lại lóe lên tia sáng lạnh lùng. Nhất là máu trên con dao còn đang nhỏ lên quần áo của Giang Tử Huyên.
Giang Tử Huyên sợ hãi dịch sang một bên, muốn vượt qua Giang Phỉ để chạy xuống tầng.
Đột nhiên Giang Phỉ giơ dao lên, Giang Tử Huyên phản xạ có điều kiện định tránh đi nhưng lại quên mất mình đang ở trên cầu thang, chân giẫm hụt một cái lăn thẳng xuống.
"Á!"
Giang Phỉ thưởng thức cảnh cô ta lăn xuống cầu thang, không có dự định giết cô ta ngay bây giờ.
Không vội.
Nợ của kiếp trước phải tính từ từ từng khoản một.
Giang Phỉ thu hồi tầm nhìn quay người đi lên tầng.
Tiêu Sơ Hạ và Lục Dục theo sát đằng sau.
Lần này không có ai gọi bọn họ lại nữa.
Dù sao cũng chẳng có ai muốn chọc một tên điên cầm dao hết. ...
Tầng 21.
Phát hiện ra tâm trạng của Giang Phỉ không tốt, Tiêu Sơ Hạ nhét máy cái kẹo sữa thỏ trắng vào tay cô.
"Chị gái, tôi không biết ân oán giữa cô và mấy người kia nhưng tôi hy vọng cô vui vẻ, đừng để bị bọn họ ảnh hưởng."
"Kẹo ngọt có thể chữa lành rất nhiều."
Giang Phỉ mất tự nhiên cầm kẹo sữa: "Cảm ơn."
"Là tôi nên cảm ơn cô mới đúng."
"Nếu không phải cô dạy tôi cầm dao thì vừa rồi chắc chắn tôi không có dũng khí đối mặt với mấy nạn dân kia."
Nói xong, Tiêu Sơ Hạ chia một túi nilon đựng vật tư cho Giang Phỉ: "Mỗi người một nửa."
"Cô đã trả thù lao rồi." Giang Phỉ trả lại túi cho cô ta, thái độ lạnh lùng.
Tiêu Sơ Hạ cúi đầu với vẻ mất mác, cảm giác Giang Phỉ vẫn hơi xa cách cô ta như cũ, nhưng lại phát hiện ra trong túi có thêm một gói đường đỏ: "Hả? Đây là?"
"Đường đỏ mà cô nói."
Tiêu Sơ Hạ chợt nhớ ra lời nói của mình với Giang Phỉ khi ở trung tâm thương mại.
Vậy mà bà chị vẫn còn nhớ!
Cô ấy không ghét mình!
Đợi Tiêu Sơ Hạ ngẩng đầu lên thì Giang Phỉ đã lên tầng 22.
Cô ta buồn cười.
Chị gái mặt lạnh nhưng tim nóng, thật đáng yêu!...
Để tránh Lý Yến Bình biết được địa chỉ của mình tìm tới đây, Giang Phỉ gọi Lục Dục: "Nhà tôi có mấy cánh cửa điện dư, kích cỡ ngang với cửa cầu thang, có thể lắp ở chỗ đó, phòng ngừa người bên dưới leo lên đây, anh biết nối điện không?"
Lục Dục gật đầu: "Vừa vặn nhà tôi có nguyên bộ dụng cụ, cứ nối với máy phát điện ở nhà tôi đi."
Hàng xóm bỏ cửa, anh bỏ điện, rất công bằng.
Giang Phỉ đồng ý, mượn cơ hội về nhà để đồ, cô lấy một cánh cửa điện ra để trong phòng khách.
2203.
Lục Dục lấy dụng cụ xong định đi ra ngoài, lại trông thấy con mèo quýt đang nằm trên giá, bước chân của anh dừng lại.