Chương 30: Châu Lãng

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:52:07

Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, xác nhận vẫn có thể khởi động mới kêu Tiêu Sơ Hạ ngồi vào ghế phụ lái. "Hôm nay lái xe không an toàn, rất dễ chết máy, chúng ta không thể đi qua xa, chỉ đi đến siêu thị tươi sống bốn mùa ở gần đây thôi." Tiêu Sơ Hạ gật đầu: "Tôi nghe chị đây hết!" Giang Phỉ đang định khởi động xe thì rầm rầm rầm... Có người điên cuồng đập cửa xe. "Ê! Tôi muốn đến trung tâm thương mại bách hóa! Mấy người chở tôi qua đó! Tôi sẽ cho mấy người ba mươi đồng! Gấp ba tiền taxi bình thường!" Người đàn ông bên ngoài xe lớn tiếng hô một cách vô cùng có khí thế, làm cứ như thể anh ta ra giá tận ba trăm đồng vậy. Giang Phỉ trực tiếp bỏ qua, cô nhấn chân ga lái xe hàng đi, nhưng vẫn liếc mắt nhìn bộ dạng phản chiếu trên gương xe của người đàn ông. Khoảng ba mươi tuổi, để đầu đinh, có một vết sẹo bắt mắt và xấu xí kéo dài từ mi tâm của anh ta xuống đến cằm. Châu Lãng! Ấn tượng của Giang Phỉ về người này rất sâu sắc. Kiếp trước, cô chạy ra khỏi nhà của Lý Yến Bình và tới một căn cứ nhỏ tư nhân. Vốn còn tưởng có thể yên ổn rồi nhưng ai ngờ tất cả đều là một cú lừa. Mấy người đó dùng ngôn luận "ăn no mặc ấm" để lừa những người may mắn còn sống sót đến căn cứ, chỉ cần là nữ sinh, thiếu niên trẻ tuổi, ưa nhìn và trẻ em. Sau đó sẽ dùng vũ lực ép buộc bọn họ phải đi phục vụ mỗi một "khách hàng" tới căn cứ để đổi lấy vật tư. Tương đương với nhà thổ ngày trước. Nếu không phải cô trốn chạy kịp thời thì đã mất đi sự trong sạch chì vì một chiếc bánh mì quá hạn rồi. Mà Châu Lãng chính là người cầm quyền thứ hai ở căn cứ đó. Gã coi mạng người như cỏ rác, tùy tiện chơi đùa và nhục mạ nữ sinh, tội không thể tha. Loại cặn bã này có thể tìm cơ hội giải quyết. Trong mắt Giang Phỉ lóe lên sát khí. ... Bởi vì ngoài đường lụt lội nghiêm trọng, còn có rất nhiều chướng ngại vật giấu ở dưới đáy nên Giang Phỉ không lái quá nhanh. Mặc dù gầm xe tải cao đến một mét nhưng vẫn không thể tùy tiện hành hạ nó được. Cô chỉ có mỗi một phương tiện di chuyển này thôi. Ôi, đỗ nghèo khỉ đắng lòng. Trên đường có người phát hiện ra chiếc xe hàng chạy từ tốn bèn vội vã gọi. "Tài xế! Có thể dừng lại chở tôi đi một đoạn được không?" "Đón tôi trước! Tôi trả tiền cho anh!" "Sao lại là một nữ tài xế? Thôi bỏ đi! Cô mau dừng lại ngay! Cho tôi lên xe!" Giang Phỉ ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục lái về phía trước. Ngược lại, Tiêu Sơ Hạ ngồi ở ghế phụ lái lại hơi không đành lòng: "Chị gái, nếu có người ra giá hợp lý, hay là chúng ta chở cả người ta theo đi?" "Vậy cô xuống nhé?" Tiêu Sơ Hạ lập tức ngậm miệng. Thấy chiếc xe hàng không hề có ý định dừng lại, người xung quanh cũng lộ ra bộ mặt thật. "Không cho đi nhờ thì thôi, lái một con xe ghẻ còn thể hiện cái gì? Trong gara của lão tử còn đỗ mấy con SUV kia kìa!" "Tôi đã bảo tài xế nữ không đáng tin rồi mà!" "Không có một chút lương tri nào hết, cẩn thận xe nổ lốp, ngã chết má mày nhé"! Tiếng chửi mắng và nguyền rủa của bọn họ chậm rãi truyền tới, Tiêu Sơ Hạ ngồi trong xe lộ ra vẻ hoang mang: "Giúp là tình nghĩa, không giúp là bổn phận, tại sao bọn họ phải nói chúng ta như vậy chứ?"