Chương 41: Cố gắng hết sức đừng để dầm mưa

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:52:29

Nhờ sự che chắn của balo, Giang Phỉ lấy ba bộ áo mưa dày kèm mũ từ trong kho hàng siêu thị ra, chia cho Lục Dục và Tiêu Sơ Hạ. "Bây giờ cảm mạo không tiện mua thuốc, cố gắng hết sức đừng để dầm mưa." "Được." Lục Dục nhận bộ áo mưa trước, bơm khí cho chiếc thuyền cao su ở cầu thang. Sau khi Giang Phỉ và Tiêu Sơ Hạ mặc áo mưa xong, Lục Dục thuận theo cửa sổ sát sàn bị vỡ của một hộ gia đình nào đó để bơi thuyền ra ngoài. Vì cúp điện nên xung quanh tối đen như mực, tất cả đều dựa vào chiếc đèn pin chống nước trên thuyền cao su của anh, miễn cưỡng có thể nhìn thấy vật. Cơn mưa nhỏ rả rích rơi xuống mặt nước, xô ra từng đợt sóng nhỏ, đẩy đám lá rụng trôi lềnh bềnh và cả xác động vật to lớn. Tiêu Sơ Hạ cắn chặt môi, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng. Thẳng cho đến khi nhìn thấy một thi thể mà đầu và cổ sắp đứt rời khỏi nhau chậm rãi trôi qua, cô ta sợ đến mức suýt chút nữa thì hét lên. Cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, bắt lấy cánh tay của Giang Phỉ rồi nhỏ giọng hỏi: "Chị gái, hình như tôi nhìn thấy người tạo tin đồn trong nhóm chat kia, sao anh ta lại chết vậy... ?" Giang Phỉ nghiêng đầu nhìn. Thi thể của Châu Lãng nổi trên mặt nước, cái đầu lắc lư. Khi ấy hình như cô không chặt gãy xương của thằng chó này thì phải. "Trời tối, cô nhìn nhầm người rồi." Tiêu – ngây thơ – Sơ Hạ tin lời nói dối của Giang Phỉ, nhưng vẫn sợ hãi không dám buông cánh tay cô ra. Lục Dục ngồi ở đằng trước liếc mắt nhìn thi thể, khóe môi nhếch lên, không hề vạch trần lời nói dối của cô. Một tiếng sau. Lục Dục dừng chiếc xuồng cao su lại trước trung tâm thương mại lớn nhất ở Lâm thành. Trước kia trung tâm thương mại đèn đèn đuốc sáng trưng cả đêm, nhưng hôm nay lại chìm ngập trong bóng tối. Dưới tầng năm đều bị nhấn chìm hết. Trên cơ bản cửa sổ đã vỡ hết, tường ngoài bong tróc diện rộng, thấp thoáng có thể nhìn thấy xe hơi hỏng, cây cối... bị gió bão thổi bay vào trong. Lục Dục chọn một vị trí hẻo lánh để cố tình chiếc thuyền cao su, sau đó bước vào trung tâm thương mại từ cửa sổ. Giang Phỉ và Tiêu Sơ Hạ theo sát đằng sau anh. Bây giờ vẫn chưa có bao nhiêu người ra ngoài tìm vật tư, trong trung tâm thương mại yên tĩnh đến lạ thường. "Chúng ta chia ra hành động, trước khi trời sáng nhất định phải về đây tập trung." Dứt lời, Lục Dục lấy hai chiếc đèn pin ra đưa cho hai người kia rồi đi trước. Tiêu Sơ Hạ nhìn Giang Phỉ với vẻ mong chờ: "Chị gái, chúng ta đi chung đi." "Không." Giang Phỉ trả lời rất dứt khoát: "Cô sợ thì cứ tìm ở tầng này, nếu thiếu thứ quan trọng gì thì tôi có thể mang về giúp cô." Cô muốn đi tìm vàng, không thích hợp dẫn Tiêu Sơ Hạ theo. Thấy Giang Phỉ từ chối, Tiêu Sơ Hạ cũng không cưỡng cầu: "Tôi cần băng vệ sinh, hàng tồn trong nhà đã sắp dùng hết rồi, tôi sợ đến lúc đó mưa lớn vẫn chưa dừng, không có chỗ mua." "Nếu có đường đỏ thì càng tốt, tôi thích ăn bánh trôi nếp đường đỏ nhất, vừa ngọt vừa dẻo." Tiêu Sơ Hạ nhịn suốt một đường, vừa định bắt đầu chế độ lắm mồm thì Giang Phỉ đã chuồn mất.