Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng
Tiểu Tiền Tiền10-04-2025 10:52:05
Bây giờ tiểu khu cắt điện, cho dù thang máy có máy phát điện riêng nhưng sử dụng cũng không an toàn.
Đèn trong hành lang và cầu thang đều sử dụng máy phát điện của thang máy nên vẫn chưa tắt, Giang Phỉ không cần phải cầm đèn pin soi nữa.
Vừa mới đi đến tầng hai mươi cô đã bị một nữ sinh tóc ngắn chặn lại.
Có khả năng vì khẩn trương mà gương mặt tròn mũm mĩm của cô ta hơi đỏ lên: "Cái đó... cô định ra ngoài phải không? Chúng ta có thể đi chung được không?"
"Tôi muốn đến siêu thị mua ít đồ ăn nhưng đi một mình không an toàn, để báo đáp, tôi có thể cho cô tiền."
"Nếu di động của cô hết pin, tôi có thể trả bằng trang sức."
Nữ sinh lấy một nắm dây chuyền và nhẫn từ trong chiếc balo sau lưng ra.
Kim cương và trân châu là nhiều nhất, chỉ có một mặt dây chuyền là vàng, trông khoảng mười gam.
"Được." Giang Phỉ lấy mặt dây chuyền bằng vàng đó, giả bộ nhét vào trong túi áo khoác nhưng trên thực tế lại cất vào siêu thị.
Hệ thống: [Tinh... kiểm tra ra được vàng: 13 gam. ]
[Tiến độ mở khóa trước mắt: 1. 1%. ]
Giang Phỉ: "..."
Không sao, 0. 1 cũng vẫn là thịt!
Giang Phỉ tự an ủi mình, dẫn nữ sinh đi xuống cầu thang.
Nữ sinh không còn khẩn trương như vừa rồi nữa mà nhiệt tình giới thiệu bản thân: "Tôi là chủ căn 2103. tôi tên Tiêu Sơ Hạ, một sinh viên ngành y vừa mới tốt nghiệp, chị gái tên là gì vậy?"
"Giang Phỉ."
Đối với sự lạnh lùng của Giang Phỉ, Tiêu Sơ Hạ làm như hoàn toàn không phát hiện ra, cái miệng nhỏ vẫn nói không ngừng: "Tôi ở trong nhà đợi rất lâu, nước tích bên ngoài quá sâu, đi một mình không an toàn, nhưng người nhà tôi đều không ở bên này nên tôi chỉ có thể tìm người đi chung thôi.
"Tôi chạy từ trên tầng xuống rồi lại bò lên, kết quả gặp toàn là đàn ông, tôi không dám bắt chuyện với bọn họ, cũng may mà gặp được cô, bằng không, tôi sẽ chết đói mất."
"Sau lần này, tôi nhất định phải tập thành thói quen tích trữ đồ ăn vặt mới được."
"À đúng rồi, thời tiết kiểu vậy sẽ không có taxi đâu, cô có xe không?"
"Nếu không có thì chúng ta có thể đi bộ, tôi đã mang theo hai chiếc áo mưa, hai đôi ủng đi mưa, đặt biệt chuẩn bị cho người đi cùng tôi đó, cô đi cỡ nào?"
Giang Phỉ: "... Cô có thể yên lặng một lúc được không?"
Ồn ào quá!
Cứ như có vô số con ruồi đang vo ve bên tai cô vậy!
Chỉ muốn đập cho một phát chết ngay!
Tiêu Sơ Hạ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, ngược lại cũng không phải vì đang kiềm chế thôi thúc muốn nói chuyện, mà là đi xuống cầu thang quá mệt.
Nhất là khi tốc độ của Giang Phỉ còn rất nhanh, hoàn toàn không ngừng nghỉ.
Tiêu Sơ Hạ đi theo thở hồng hộc.
Xuống đến tầng một đã cảm giác hai chân không còn là của mình nữa.
Nhưng Giang Phỉ lại như không có việc gì, lấy áo mưa và ủng đi mưa từ trong balo ra.
Vẻ mặt của Tiêu Sơ Hạ tò mò: "Chị gái, cô là vận động viên hay sinh viên thể dục mà thể lực lại tốt như vậy?"
Giang Phỉ: "Cô không đi mua đồ sao?"
Không hóng hớt được gì, Tiêu Sơ Hạ vội vàng mặc áo mưa và ủng đi mưa vào.
Nước tích bên ngoài gần như đã đến thắt lưng, hoàn toàn nhấn chìm bãi đỗ xe dưới tầng hầm của Ngọc Lan Uyển.
Thế cho nên người đứng ở lối vào bãi đỗ xe ngầm chửi rủa một phen đều là những người đang thương con xe yêu bị nhấn chìm của mình.
Giang Phỉ vòng ra đằng sau bãi đỗ xe, tìm được chiếc xe hàng đã giấu kỹ trước khi mưa to bão lớn.
Cửa sổ xe vỡ vụn, khoang xe lõm hẳn vào trong một vết to, chắc là bị vật nặng đập trúng.