Chương 37: Vậy chúng ta hứa trước rồi đấy nhé

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:52:21

Nói xong, anh cố tình mở cửa phòng 2203. để lộ ánh đèn màu trắng lạnh trong phòng khách, vẻ mặt rất bất đắc dĩ: "Cô xem, cửa nhà tôi mỏng như vậy, cảm giác chỉ một rìu đã có thể chặt vỡ rồi." Lục Dục chủ động để lộ tình hình có máy phát điện trong nhà của mình khiến Giang Phỉ hơi buông lỏng, cô khách sáo nói: "Đợi tạnh mưa, tôi sẽ giới thiệu công ty lắp đặt này cho anh." "Vậy chúng ta hứa trước rồi đấy nhé." "Con mèo nhà tôi rất thích thịt xay mà cô làm, tiệm thú cưng gần đây đều đã đóng cửa hết rồi, không mua được thức ăn cho mèo, tôi có thể lấy một thùng dầu diesel một trăm lít để đổi một ít với cô được không." Dầu diesel là một nguyên liệu không thể tái tạo, Giang Phỉ vui vẻ đồng ý, cô về nhà lấy hết toàn bộ thịt xay nhuyễn còn thừa. Lục Dục cũng xách hai thùng dầu diesel ra ngoài: "Thêm một thùng này là quà cảm ơn cô đã chăm sóc con mèo giúp tôi." Giang Phỉ không khách sáo mà nhận lấy. "Meo meo!" Con mèo quýt chạy ra khỏi cửa nhà chưa được đóng, thân thiết đi xung quanh bên chân Giang Phỉ. Cái đuôi của nó dựng thẳng lên trông cứ như cột ăng ten vậy. Vẻ mặt của Giang Phỉ không có cảm xúc nhưng ngón tay lại mài vào nhau. Có người ngoài ở đây, cô không thể thất thố được. Trừ phi Mi Mi kêu thêm tiếng nữa! Cô sẽ bế nó ngay! Kết quả Lục Dục chỉ dùng một ánh mắt, con mèo quýt đã ngoan ngoãn quay vào nhà. Trái tim của Giang Phỉ đã sắp vụn vỡ luôn rồi. Tại sao con mèo đáng yêu, nghe lời và thông minh như thế không phải của cô chứ? Rốt cuộc cô vẫn nhịn xuống, hỏi Lục Dục: "Nó tên là gì vậy?" "Không có tên." Giang Phỉ: "?" "Vậy bình thường anh gọi nó tới kiểu gì?" Lục Dục im lặng một lúc: "Chậc chậc chậc." Kiểu như gọi chó! Giang Phỉ: "... Rất hay..." Đủ đặc biệt! Đợi Lục Dục đi rồi, Giang Phỉ quay về hành lang dứt khoát cứa một dao qua cổ Châu Lãng, sau đó ném người ra ngoài cửa sổ. Châu Lãng biết nhà cô có điện, tuyệt đối không thể giữ lại được. Nước mưa sẽ cuốn thi thể của gã đi, cũng không cần phải lo lắng sẽ bị người ở tòa nhà này phát hiện ra. Giang Phỉ lau sạch máu tươi còn sót lại dưới sàn sau đó trở về nhà như không có việc gì. Cô không phát hiện ra một chiếc bình hoa chạm sàn tại một góc không bắt mắt trong hành lang lóe lên tia sáng đỏ hơi yếu. 2203. Lục Dục ngồi trước máy tính nhìn hình ảnh camera với vẻ hứng thú. Trong bình hoa ở cửa phòng anh có lắp camera lỗ kim, vốn dĩ chỉ định theo dõi "bọn chuột", bảo vệ bản thân, chứ chưa từng nghĩ đến việc sẽ thấy hàng xóm giết người. Lục Dục càng ngày càng tò mò về thân phận của Giang Phỉ. Ra tay tàn nhẫn và thành thạo, hoàn toàn không giống lần đầu tiên. Quá mức cảnh giác, lại tích trữ không ít vũ khí. Lẽ nào cô chính là tội phạm giết người đào thoát? Có thời gian phải kêu Tô Lưu Viễn điều tra mới được. Khóe mắt liếc mắt nhìn mèo quýt đang ăn thịt xay, anh rơi vào trong hồi ức. Con mèo này được anh nhặt về trong lúc ra ngoài làm nhiệm vụ cuối cùng. Có nhân tính, không ồn ào phiền phức, đuổi đi mấy lần vẫn không chịu đi nên anh mới giữ nó lại bên cạnh. Có nên đặt một cái tên cho nó không nhỉ?...