Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng
Tiểu Tiền Tiền10-04-2025 10:52:27
Tiểu Quản còn định nói gì đó nhưng chỉ thấy Giang Phỉ cầm dao đi về phía anh ta, anh ta chỉ đành chạy trốn trước.
Hành lang khôi phục sự yên tĩnh.
Lục Dục gọi Giang Phỉ đang định đi: "Hợp tác không?"
"Trận mưa này đã diễn biến thành nạn hồng thủy rồi, chúng ta cần phải có đủ vật tư vượt qua khoảng thời gian này."
"Tôi có thuyền cao su có thể ra ngoài tìm vật tư, nhưng hiện giờ thế đạo không an toàn, tôi cần một đồng đội làm hậu thuẫn cho mình."
"Vật tư mà ai tìm được thuộc về người đó, không cần chia đều."
Thân thủ của hàng xóm không tồi, lại dám giết người, thích hợp làm đồng đội tạm thời của anh.
Giang Phỉ đồng ý: "Vậy đêm nay đi."
Bên ngoài đã loạn rồi, nói không chừng có thể nhặt được rất nhiều vàng.
Đột nhiên Lục Dục giơ tay.
Kim phi tiêu bay vút một cái cắm vào tấm kính trên cửa lớn đầu cầu thang.
Tiêu Sơ Hạ đứng đằng sau cửa lập tức nhũn chân, ngã ngồi dưới sàn: "Tôi tôi tôi không cùng một giuộc với mấy người ban nãy, chị gái có thể làm chứng cho tôi."
Giang Phỉ đi qua đỡ cô ta dậy rồi giải thích với Lục Dục: "Cô ta là chủ hộ tầng 21, Tiêu Sơ Hạ."
"Xin lỗi, vừa rồi đã dọa sợ cô, tôi là Lục Dục, chủ hộ căn 2203."
Vẻ mặt của anh mang theo ý cười nhưng màu mắt tối tăm lại lạnh lẽo hơn cả đêm tối.
Tiêu Sơ hạ hơi sợ anh, cô ta trốn đến bên cạnh Giang Phỉ: "Không sao không sao, là tôi không đúng trước, nghe trộm hai người nói chuyện."
Giang Phỉ: "Sao cô lại lên đây?"
"Tôi ở nhà nghe thấy có người hét thảm thiết, tưởng cô gặp phải nguy hiểm gì nên định qua giúp, kết quả bị đám người kia chặn ở đằng cùng."
"Đợi bọn họ chạy hết rồi tôi mới chen lên được."
Tiêu Sơ Hạ nổi lên dũng khí: "Các cô ra ngoài tìm vật tư có thể dẫn cả tôi đi cùng được không?"
"Tôi là sinh viên ngành y, biết băng bó đơn giản, tôi vẫn còn vòng tay vàng!"
Cô ta nhớ bà chị này thích vàng!
Không thể không nói, Tiêu Sơ Hạ cược đúng rồi.
Giang Phỉ nhìn về phía Lục Dục: "Tôi bảo vệ cô ta, sẽ không rước thêm rắc rối cho anh."
Chân ruồi có nhỏ đến đâu vẫn tính là thịt!
Lục Dục không phản đối: "Vậy mười một giờ tối tạm tập trung tạm thời ở tầng 21."
"Bây giờ tôi về lấy vòng vàng!"
Tiêu Sơ Hạ nhanh chóng hôm một cái hộp nhỏ quay lại.
Ngoại trừ vòng tay vàng ra thì còn có một vài món trang sức nhỏ bằng vàng, khoảng ba trăm gam.
"Chị gái, cho cô hết đó."
Hai mắt Giang Phỉ sáng lên, nhìn Tiêu Sơ Hạ cũng cảm thấy cô ta đang tỏa sáng lấp lánh nốt: "Cảm ơn."
Lục Dục chợt nhớ ra lúc ở huyện Trạch An, Giang Phỉ cũng vì thỏi vàng mới cứu anh, anh tò mò hỏi: "Cô rất thích vàng sao?"
Không phải Tô Lưu Viễn nói con gái chỉ thích kim cương và trang sức châu báu đẹp mắt thôi sao?
Giang Phỉ nghiêm túc đáp: "Tôi mê tiền."
Lục Dục tỏ vẻ không nhìn ra được đấy!
Mà Tiêu Sợ Hạ lại hơi ngại: "Anh Lục, tôi hết vàng rồi, có thể cho anh dây chuyền kim cương được không?"
"Không cần, chỉ cần cô không kéo chân là đủ rồi."
Cái đống đá ghẻ đó, anh nhiều lắm. ...
Mười một giờ đêm.
Giang Phỉ, Lục Dục và Tiêu Sơ Hạ tập trung đi xuống dưới tầng, bọn họ không chạm mặt mấy người ban ngày kia, phỏng chừng đã được Tiểu Quản nhét cho gia đình xui xẻo nào đó rồi.
Mực nước lụt đã lên đến một nửa tầng bốn.
Điều may mắn ở đây là thế mưa đang giảm dần.
Các hộ dân ở tầng bốn đã chạy hết, cửa nhà để mở.
Ba người Giang Phỉ dừng lại ở cầu thang.