Chương 36: Lúng túng

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:52:19

Mì trộn dầu hành tươi ngon đậm đà, sợi mì dai và trơn, gà rán tẩm đẫm tương ớt ngọt, một miếng cắn vào vỏ giòn thịt mềm, cuối cùng lại thêm một cốc trà đào mật mát lạnh, Giang Phỉ cảm thấy hài lòng thỏa mãn. Không có gì có thể chữa lành trái tim của con người hơn đồ ăn ngon. Hôm nay thời gian dư dả, cô có thể nấu thức ăn cho bữa sau. Cô đã tích trữ không ít thịt gà, có thể làm gà cay, gà cung bảo, gà ba chén, khung gà cay, gà nướng vị đậu, gà chảy nước miếng... Giang Phỉ nói làm là làm luôn, cô lấy nguyên liệu tương ứng ra, lại tiến vào siêu thị nuốt vàng tìm một cái cuốc với một túi hạt giống cải thảo, dự định thử xem đất ở trong này có thể trồng trọt được không? Nhưng cô không có kinh nghiệm trồng trọt nên chỉ có thể thử vận may. Giang Phỉ vụng về bắt đầu đào hố, đổ hạt giống, lấp đất, tưới nước, tưới phân. Hy vọng có thể nảy mầm được. Bận việc xong, cô chui ra khỏi siêu thị nuốt vàng và chuẩn bị nấu cơm, một phen này làm đến tận mười giờ tối. Giang Phỉ đang thu dọn rác trong phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng tít tít chói tai truyền tới từ cửa chính. Có người định cưỡng chế xông vào, kích hoạt tiếng cảnh báo của cửa điện. Giang Phỉ lập tức cầm dao lên, tắt hết toàn bộ đèn rồi đi ra đến cửa. Ngoài cửa thi thoảng lại vang lên tiếng "thùng","rầm", giống như có vật nặng rơi xuống đất vậy. Rất nhanh, ngoài cửa đã rơi vào trong yên lặng. Giang Phỉ cẩn thận vặn tay nắm cửa, nắm chặt con dao. 3... 2... Giang Phỉ mở tung cửa ra nhưng bên ngoài lại không có một ai cả. Vừa mới quay đầu đã trông thấy cửa cầu thang để mở. Lục Dục đang kéo một người, đứng trước cửa sổ ở hành lang, trông như định ném đối phương xuống dưới vậy. Hành động của anh cực giống như đang giết người giấu xác. Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí chợt trở nên hơi lúng túng... Lục Dục kéo người kia cách khỏi cửa sổ một cách tự nhiên: "Vừa rồi tôi ra ngoài vứt rác nhìn thấy người này đang bẻ khóa cửa nhà cô, còn chưa kịp tới ngăn cản thì anh ta đã bị điện giật bất tỉnh rồi." "Tôi nghi ngờ anh ta là trộm, tính dẫn anh ta đi tìm quản lý tài sản để báo cảnh sát." "Ra là như thế." Giang Phỉ nhìn thấu nhưng không vạch trần, cô đặt con dao xuống, đi qua đó. Người mà Lục Dục đang kéo còn không phải Châu Lãng ban ngày rất vênh váo hay sao? "Muộn như thế chắc bên quản lý tài sản đều nghỉ ngơi hết cả rồi, không có khả năng tới đây đau, anh cứ ném anh ta ở chỗ này trước đi, di động của tôi vẫn còn pin, lát nữa sẽ báo cảnh sát xử lý." "Được." Lục Dục thả Châu Lãng ra, liếc mắt nhìn cửa phòng ở cách đó không xa rồi hỏi lại: "Cửa điện nhà cô làm không tồi đấy." Giang Phỉ chợt thót tim. Bây giờ Ngọc Lan Uyển đã cắt điện nhưng chỉ có mỗi nhà cô có điện, rất dễ thu hút sự nhòm ngó của người khác. Cô có thể lắp một cánh cửa điện ở hành lang đề phòng người ở tầng dưới, nhưng Lục Dục sống ngay bên cạnh nhà cô lại không có cách nào đề phòng. Giang Phỉ không khỏi bắt đầu tính toán xác suất giết chết được Lục Dục là bao nhiêu phần trăm. "Sớm biết máy phát điện bằng dầu diesel có thể cung cấp sử dụng cho cửa điện thì tôi cũng thay rồi, bớt cho đến lúc cúp điện lại phải lo lắng sẽ có người trộm gà bắt chó chạy lên đây."