Chương 25: Mèo

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:51:58

Mưa lớn chắc hẳn phải tới sau cơn bão chứ sao lại đồng thời xuất hiện vậy? Cô không chần chừ thêm nữa đỗ xe hàng bên ngoài bãi đỗ xe của tiểu khu, sau đó bước nhanh đi quẹt thẻ vào trong tòa nhà. Vừa mới tới hành lang tầng 22, cô đã nghe thấy một tiếng mèo kêu. Một con mèo quýt trông khoảng năm tháng tuổi nằm cuộn tròn bên cạnh bình hoa dưới đất một cách vô cùng đáng thương. Phát hiện có người tới, con mèo quýt không hề sợ người lạ một chút nào, ngược lại còn chủ động lại gần Giang Phỉ, thân thiết dùng đầu cọ lên chân cô. Đáng yêu... quá! Giang Phỉ kiềm chế thôi thúc muốn bắt mèo, cô liếc mắt nhìn cửa phòng 2203 đóng chặt. Thang máy tầng 22 chỉ có chủ hộ ở đây mới có thể sử dụng. Cửa thang máy đã sớm bị quản lý tài sản khóa lại, có lẽ là mèo của hàng xóm chăng? Giang Phỉ ấn chuông căn hộ 2203 nhưng không có người trả lời. Đợi một lúc vẫn không có ai ra mở cửa, cô lấy điện thoại mở máy. Phát hiện Lý Yến Bình không gọi điện thoại cho mình đã bắt đầu điên cuồng gửi tin nhắn chửi rủa, cô trực tiếp bỏ qua, gọi điện thoại cho bên quản lý tài sản. Vốn định hỏi phương thức liên lạc của căn hộ 2203 nhưng bên quản lý tài sản cũng không có. Giang Phỉ chỉ đành mở nhóm chat cư dân ra, cái hôm nghiệm thu nhà đó đã được quản lý thêm vào nhóm. Không tìm được tài khoản ghi chú 2203. cô chỉ đành chụp ảnh con mèo quýt rồi đăng vào nhóm chat. Mọi người đều đang thảo luận về cơn gió đêm nay, hoàn toàn không có ai thèm để ý đến cô. Giang Phỉ lại tắt điện thoại, lẩm bẩm: "Không ai nhận vậy là của mình rồi." "Nhóc con, muốn đi theo tao không?" "Meo?" "Ừm, vậy sau này gọi mày là Mi Mi nhé." Giang Phỉ hài lòng bế con mèo quýt lên đi vào căn 2202. Bông xù, ấm áp và mềm mại, sờ thật sướng! Vẻ mặt của con mèo quýt hoang mang. Không phải chứ! Nhà của nó ở bên đó cơ mà! Thú hai chân định mang nó đi đâu? "Mày cứ ngoan ngoãn ở chỗ này đi, uống ít sữa dê trước, để tao đi luộc ức gà cho mày." Giang Phỉ bế con mèo đặt lên sô pha, sau đó lấy một cái bát, đổ ít sữa dê trong siêu thị ra cho nó, lại tìm một chậu nhựa đựng cát mèo, tiếp đó mới vào nhà bếp làm việc. Ngửi thấy mùi sữa dê thơm ngon, con mèo quýt lập tức từ bỏ suy nghĩ về nhà tìm chủ nhân. Chủ nhân cái gì? Nó không có!... Sợ con mèo quýt không có cách nào xé được thịt ức gà đã nấu chín, Giang Phỉ còn dùng máy xay xay nát thịt rồi mới cho nó ăn, bản thân cũng lấy một suất hoành thánh bên trong kho hàng của siêu thị ra ăn. Vỏ hoành thánh mỏng nhân lại to, một miếng vào miệng ngọt nhẹ vị ngô, kèm theo vị tươi mềm của thịt heo, đồng thời lan tỏa nơi đầu lưỡi. Lại kết hợp với củ cải muối cay mà ông chủ quán đồ nướng tặng cho, cùng nước ép quýt nhiều bọt, Giang Phỉ híp mắt lại với vẻ thỏa mãn. Đây mới gọi là cuộc sống chứ.