Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng
Tiểu Tiền Tiền10-04-2025 10:52:44
Nhưng không ngờ lại gặp con tiện nhân này.
Cô còn là hộ dân cư ở Ngọc Lan Uyển nữa chứ.
Vậy mà bọn giấu diếm bọn họ mua nhà!
Lý Yến Bình đảo tròng mắt, giả bộ bất đắc dĩ: "Mợ nổi nóng với cháu cũng là vì lo cho cháu thôi, mấy hôm nay không liên lạc được với cháu, mẹ lo đến mức không hôm nào ngủ được, chỉ sợ cháu ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm."
"Bây giờ thì tốt rồi, cả gia đình chúng ta đã đoàn tụ."
"Đừng đứng ngây người ở đó nữa, chúng ta về nhà thôi."
Giang Phỉ tránh bàn tay định kéo mình của Lý Yến Bình, ánh mắt lộ vẻ châm biếm: "Về nhà ai?"
Lý Yến Bình cây ngay không sợ chết đứng: "Đương nhiên là về căn nhà ở Ngọc Lan Uyển của chúng ta rồi."
"Giang Phỉ, mày đừng quên mấy năm nay mày trưởng thành ở nhà ai."
"Nếu không có tao thì một đứa ăn cháo đá bát không có cha mẹ dạy dỗ như mày đã sớm chết rét ở ngoài đường... á!"
Giang Phỉ cầm quai balo vung mạnh cái túi vào đầu bà ta.
Vật tư bên trong đã sớm bị cô đổi thành hòn đá nhặt được ở dưới nước.
Vừa nặng vừa đặc, Lý Yến Bình bị đập phát ra tiếng hét như heo bị chọc tiết.
Giang Phỉ lại làm như không nghe thấy, tốc độ vung túi càng ngày càng nhanh: "Bà còn có tư cách nhắc đến mẹ tôi nữa à?"
"Không có tiền mà mẹ tôi để lại thì bây giờ bà có thể ăn như một con lợn được không?"
"Không phải muốn chiếm đồ của tôi sao? Túi đã đưa đến trước mặt bà rồi đấy, sao không cầm? Trốn cái gì?"
Bốp!
Lý Yến Bình bị đánh ngã ra sàn, gào khóc thảm thiết.
Giang Tử Minh ở một bên gấp đến mức gân xanh nổi lên, nhưng lại không dám lao tới cứu Lý Yến Bình, anh ta bắt đầu giật dây người xung quanh.
"Bọn họ chỉ có ba người một con dao, mọi người cùng nhau xông lên, còn sợ không đối phó được với bọn họ, không cướp được vật tư hay sao?
"Lẽ nào các người định tiếp tục đói bụng?"
Câu này vừa thốt ra là đám người xung quanh nháo nhào lao lên.
Tiêu Sơ Hạ lập tức giơ con dao điên cuồng chém xung quanh.
Giang Tử Minh nhặt một viên gạch lên vòng ra đằng sau Giang Phỉ.
Anh ta vốn định đánh lén nhưng ai ngờ Giang Phỉ đột nhiên trở tay vung một cái.
Con dao ngắn sắc bén cứa đứt cánh tay phải của anh ta như cắt đậu hũ vậy.
"Á á á!"
Viên gạch và cánh tay đồng thời rơi xuống đất.
Cánh tay vẫn còn giữ phản ứng thẩn kinh vô thức cử động, bắn ra một màn sương máu.
Đám người vốn muốn cướp đoạt vật tư đều sợ đến ngu người ngay tại trận.
Có vài người còn bị đòn tấn công điên cuồng của Tiêu Sơ Hạ đả thương.
Không một ai ngờ được Lục Dục đang đứng đằng sau lặng lẽ cất súng đi.
Hàng xóm cũng không cần anh giúp.
Thấy đứa con trai bảo bối của mình bị chặt đứt một cánh tay, đau đớn giãy giụa dưới sàn, Lý Yến Bình cũng không quan tâm vết thương trên trán nữa mà bò dậy lao về phía Giang Phỉ: "Con tiện nhân, tao liều mạng với mày!"
Bốp!
Giang Phỉ nhấc chân đá bay bà ta vào trong đống nước ngập đang tràn vào bên trong tòa nhà.