Chương 43: Vàng đâu

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:52:33

Ba tên đàn ông ngồi vây quanh trước đống lửa, một cao, một gầy, một thấp, bên cạnh chất đống mấy túi hành lý màu đen, chắc là để đựng vàng. Đen ăn đen đúng sở trường của cô. Giang Phỉ nhặt một viên đá nhỏ lên cố tình ném về phía tủ sắt đằng sau tên cao. Âm thanh trong trẻo lập tức khiến cả ba người đứng bật dậy. "Ai?" Giang Phỉ bắt lấy thời cơ lao vào, đâm một nhát cao vào cổ tên cao. Nhan lúc hai người kia vẫn chưa kịp phản ứng lại, cô nhanh chóng rút dao ra giải quyết tên lùn ở gần nhất. Tên gầy còn lại dọa hãi lập tức quỳ xuống: "Cầu xin cô đừng giết tôi! Cô cứ việc mang hết đồ ở đây đi đi!" Tên gầy luống cuống tay chân đẩy túi hành lý qua đó. Giang Phỉ mở ra nhìn. Đều là một ít mì gói, lạp sườn, bánh bao... "Vàng đâu?" Tên gầy ấp a ấp úng đáp: "Mấy thứ đó không thể ăn, không thể nhóm lửa, hôm nay chúng tôi đã ném hết đi rồi, chắc đã tìm xuống dưới đáy..." Một chữ cuối cùng vừa dứt, đầu của tên gầy cũng bị chém bay, rơi xuống sàn. Giang Phỉ rất bực bội. Lần mò một chuyến kết quả vẫn phải xuống nước, vậy cô còn tới làm gì? Vì dân trừ hại hay sao? Thùng thùng thùng! Đột nhiên trong chiếc tủ quần áo bên cạnh truyền ra tiếng va chạm, Giang Phỉ lập tức nắm chặt con dao trong tay. Rầm! Cửa tủ bị húc ra. Người đàn ông đang quỳ dưới sàn bị dây thừng trói gô, anh ta phun vật thể không rõ từ trong miệng ra, nói với giọng yếu ớt: "Anh hùng cứu tôi với..." "Tôi biết chỗ nào có vàng... cô thả tôi ra... tôi sẽ dẫn cô đi lấy..." Lăng Chiêu Duệ nhìn Giang Phỉ lạnh lùng với vẻ thấp thỏm. Vừa rồi anh ta ở trong tủ đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại. Người này ra tay còn tàn nhẫn hơn ba tên tội phạm trốn trại kia, anh ta chỉ có thể dùng vàng để cược một phen. Liếc mắt nhìn đồng phục làm việc trên người Lăng Chiêu Duệ và bảng tên treo trước ngực anh ta, đây là quản lý của tòa nhà Vạn Phúc, Giang Phỉ cứa đứt dây thừng cho anh ta, cũng không lo người này sẽ giở trò. Môi khô nứt nẻ, sắc mặt nhợt nhạt, rõ ràng đã thiếu nước thiếu lương thực mấy hôm rồi, hoàn toàn không phải đối thủ của cô. Giang Phủ ném túi hành lý cho Lăng Chiêu Duệ: "Ăn một ít đi." Lăng Chiêu Duệ không kịp cảm ơn mà vội vàng xé một gói bánh mì ra nhét vào mồm. Nếu không phải Giang Phỉ kịp thời nhắc nhở thì anh ta thậm chí còn nuốt luôn cả gói hút ẩm vào. Ăn hết ba túi bánh mì và hai cây xúc xích, Lăng Chiêu Duệ uống hết một chai nước nữa mới hồi sức: "Xin lỗi, tôi đói quá." "Mấy người kia đúng là phát rồ mất trí, không cho tôi uống nước, không cho tôi ăn cơm, trực tiếp trói tôi lại rồi ném vào trong tủ." Nhắc đến chuyện này là anh ta chỉ muốn khóc: "Tôi đúng là xui xẻo, cái hôm bão tố đó tôi đã tan làm rồi, nhưng vì quên cầm dây sạc nên quay lại lấy, sau đó bị nhốt ở đây luôn." "Cứ cố tình điện thoại của tôi còn sập nguồn, không tìm được người tới cứu tôi, còn đụng phải tội phạm trốn trại lao vào nữa chứ." "Mới đầu bọn họ rất vui sướng, lấy hết toàn bộ trang sức vàng bạc ở trong tủ quầy, dự định đợi con bão ngừng rồi sẽ bỏ trốn, nhưng sau đó phát hiện ra mưa to như trút nước, hoàn toàn không ra ngoài được nên ném vàng để trút giận, cướp lương thực của nhân viên ở lại đây, không cho tôi ăn một miếng nào hết! Còn nhét tất thối để chặn miệng tôi!"