Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng
Tiểu Tiền Tiền10-04-2025 10:51:44
Cô cũng không phải người máu lạnh vô tình.
Hai anh em nhà họ Ngô cũng không tồi nên cô cũng không ngại nhắc nhở một câu.
"Được, đến khi ấy tôi sẽ nói với Tiểu Vi."
"À đúng rồi cô Giang, hai hôm nay cô có rất nhiều hàng chuyển phát gửi tới đây, tôi đã để vào phòng 2202 giúp cô rồi, chất đầy ắp nên lúc cô mở cửa nhớ cẩn thận một chút."
"Cảm ơn." Giang Phỉ tiễn Ngô Đại Dũng đi, nhìn hai căn hộ vô cùng kiên cố đột nhiên lại hơi cảm khái.
Chỗ này được tính là căn nhà đầu tiên của cô.
Lại nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng, chỉ còn hai nghìn tệ.
Giang Phỉ đau lòng.
Nghèo thật!
Khóa cửa chính căn hộ 2201 lại, cô chọn sống ở căn 2202.
Bỏ cửa điện, lưới sắt và hơn trăm thùng vật tư chất đống trong nhà vào kho hàng của siêu thị, Giang Phỉ lại lái xe hàng đến địa điểm đã hẹn với Vương thọt.
Đó là một khu núi rừng hoang vắng.
Ven đường có một con Hummer màu đen rất ngầu.
Nhận ra là hãng xe sang rẻ nhất cũng phải hơn trăm vạn tệ, Giang Phỉ nhìn về phía Vương thọt ngồi ở ghế lái, cười nhe hàm răng vàng với vẻ ai oán.
"Chủ cửa hàng vật liệu xây dựng ngũ kim kiếm được tiền như vậy sao?"
"Sao có khả năng chứ? Trước đây tôi toàn dựa vào buôn lậu và bắt cóc đen ăn đen, khụ, cũng tạm được..." Vương thọt chột dạ chuyển chủ đề.
"Đại lão, khỏi phải nói, thuốc giải đúng là hữu dụng thật, hôm đó sau bốn tiếng tôi không còn thấy đau một tí nào nữa."
"Có điều, đường đến huyện Trạch An không dễ đi, chiếc xe hàng này của cô không thể lái được đâu, rất dễ gặp nguy hiểm."
Chủ yếu là nó tồi tàn quá.
Thật sự sợ xóc nảy vài cái sẽ rụng rời linh kiện.
Giang Phỉ xoa mũi.
Ngược lại cô cũng muốn mua xe lắm, nhưng tiếc là ví tiền eo hẹp.
Kêu đàn em của Vương thọt lái xe hàng về lại thành phố, còn Giang Phỉ xách một chiếc balo to đùng ngồi vào ghế phụ lái của con Hummer.
Ghế da thật cực kỳ thoải mái, trên xe còn có đồ ăn vặt và đồ uống.
Cho dù lái trên con đường đất gập ghềnh vẫn không cảm thấy xóc nảy bao nhiêu.
Giảng Phỉ hơi thèm khát.
Tìm một lý do để cuỗm luôn con xe này nhỉ?
Gần đến trưa, cách huyện Trạch An còn khoảng mấy chục cây số nữa.
Vương thọt giảm tốc định vào khúc cua thì đột nhiên một cái bóng đen sì lao vọt ra từ rừng cây ven đường, đâm thẳng vào đầu xe.
Rầm!
"Đậu má!"
Vương thọt vội vàng giẫm chân phanh, nhìn chằm chằm vào phía trước trống không với vẻ hoảng sợ.
"Đại đại đại lão, hình như tôi đâm trúng người rồi!"
Giang Phỉ nghiêm túc sửa lại: "Là người đó đâm vào ông."
"Bây giờ chúng ta đi hay không đi..."
"Đi." Giang Phỉ vừa dứt lời thì rầm một tiếng!
Một cánh tay máu me đầm đìa thò qua cửa kính đang để mở ở ghế phụ lái, thò tới trước mặt cô.
"Cứu tôi..."
Trong tay đối phương cầm một thỏi vàng.
Rất to.
Rất sáng.
Giang Phỉ rất động lòng.
Giang Phỉ cầm thỏi vàng nhuộm máu, quay đầu nhìn về phía Vương thọt với vẻ nghiêm túc: "Còn không ra xem nạn nhân đã bị ông đâm trúng đi?"
Vương thọt?
Đại lão, có phải cô trở mặt nhanh quá rồi không?
Vương thọt không dám than vãn mà cà thọt đi xuống xe.