Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng
Tiểu Tiền Tiền10-04-2025 10:51:46
Giang Phỉ cũng không mở cửa xe xuống dưới, người đàn ông yếu ớt đã nằm dưới mặt đất.
Sắc mặt hơi trắng bệch, đường nét lạnh lùng cứng rắn khiến cho ngũ quan nổi bật lên càng tinh tế và đẹp mắt hơn.
Vẻ ngoài rất ưa nhìn, trông giống một thiếu gia cao quý nhà giàu.
Ánh mắt của Giang Phỉ vừa rơi lên lồng ngực dính máu của người đàn ông, soạt...
Vương thọt ngồi xổm xuống bên cạnh người đàn ông vạch chiếc áo sơ mi của đối phương ra một cách thô bạo và đơn giản, ông ta lập tức hít ngược một ngụm khí lạnh.
Lồng ngực của người đàn ông máu thịt lẫn lộn, trông như vừa bị móng vuốt sắc bén của dã thú cào trúng vậy.
Thấp thoáng có thể nhìn thấy vài dấu vết nông sâu khác nhau trên làn da.
"Đại lão, vết thương của cậu ta rất nghiêm trọng, có khả năng phải đưa đến bệnh viện chữa trị."
"Không..." Giọng nói hơi khàn của người đàn ông vang lên, từ chối đề nghị của Vương thọt.
"Các ông băng bó qua cho tôi một chút... đưa tôi đến huyện Trạch An an toàn..."
"Sau khi xong chuyện... tôi sẽ trả thêm mười cây vàng cho các ông..."
Lục Dục gắng gượng giơ tay lên ấn mở chiếc vali xách tay dưới đất.
Hai mắt Giang Phỉ chợt sáng bừng.
Trong vali có đến chín thỏi vàng.
Một thỏi vàng khoảng một trăm hai mươi gam, cộng thêm số vàng mà người đàn ông đã hứa cho chắc chắn có thể mở khóa khu vực thứ hai của siêu thị.
Nhưng đúng lúc này, tiếng ầm ầm của xe mô tô xen lẫn với tiếng người truyền tới từ đằng xa.
"Dưới đất có máu! Anh ta chạy hướng đó!"
"Ở bên đó!"
"Cầm vũ khí! Anh ta có đồng bọn!"
Bằng!
Viện đạn sượt qua thân xe.
"Mẹ kiếp, sao còn có cả súng nữa vậy?" Vương thọt lập tức hoảng loạn.
"Ném anh ta lên xe!"
Giang Phỉ nói xong bèn một tay xách vali, một tay nắm lấy thanh ngang trên nóc xe, sau đó nhảy sang ghế lái thuận theo cửa sổ xe đang để mở.
Vương thọt luống cuống tay chân kéo Lục Dục chui vào hàng ghế đằng sau, còn chưa kịp ngồi vững thì chiếc xe đã đột ngột khởi động.
Vương thọt chưa ngồi vững ngã lên người Lục Dục, đè lên vết thương.
Lục Dục rên một tiếng.
"Xin lỗi xin lỗi." Vương thọt bối rối bò dậy, đang định ngồi xuống thì Giang Phỉ bất chợt đảo vô lăng lạng một đường đẹp mắt, húc bay một chiếc xe máy đã đuổi kịp.
Cốp!
Vương thọt đập đầu vào cửa kính xe đằng sau.
Ót của Lục Dục cũng đập mạnh vào tay nắm ở cửa xe.
Cảm giác thương thế càng nặng hơn. ...
Khoảng nửa tiếng sau.
Xác định đã cắt đuôi được người theo dõi, Giang Phỉ mới dừng xe lại.
"Ọe..." Vương thọt vội vàng vừa bò vừa chạy xuống xe nôn ọe.
Lục Dục nằm ở ghế sau sắc mặt lại trắng bệch hơn vài phần, cảm giác cơ thể yếu ớt đã sắp rụng rời hết.
Duy chỉ có Giang Phỉ là như người không có việc gì, ánh mắt của cô hoang mang: "Hai người sao thế?"
Lục Dục im lặng quay đầu đi.
Không muốn nói, buồn nôn, muốn ói.
Ngược lại, Vương thọt đã nôn xong và quay trở về không nhịn được mà hỏi: "Đại lão, cô thật sự đã có bằng lái rồi không?"