Chương 16: Vẫn chưa chết thật

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:51:40

Cô thêm Wechat của Vương thọt, biên soạn danh sách dược phẩm mà mình cần cùng số điện thoại của mình xong mới gửi qua cho gã. "Tầm giờ này hai ngày sau, nếu ông vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ hàng và mang tới kho hàng này thì cứ đợi đốc phát bỏ mình đi." Vương thọt vội vàng gật đầu, sau khi cung kính đưa mắt nhìn theo Giang Phỉ đi ra ngoài, gã thò tay dò hơi thở của thằng đàn em bên cạnh. Hầy! Vẫn chưa chết thật! Vương thọt lập tức gọi điện kêu người qua đây giúp, suốt toàn bộ quá trình đều không nghĩ đến việc hỏi Giang Phỉ về số hàng hóa đã biến mất trong kho hàng này. Biết quá nhiều sẽ chết càng nhanh, gã hiểu được quy tắc này. Chắc chắn đại lão có đội vệ sĩ chuyên nghiệp rồi! Chỉ là tên đàn em của gã quá phế vật mới không phát hiện ra. Giang Phỉ lái xe hàng trở về thành phố, liên hệ với chủ nhân của kho hàng số 11 thuê thêm mấy hôm, sau đó mới tìm một khách sạn bình thường để nghỉ chân. Cô dùng suy nghĩ kiểm tra vật tư trong kho hàng của siêu thị một lượt, cảm giác an toàn lập tức tràn đầy. Sau khi các công nhân rời đi, cô bỏ hết toàn bộ vật tư vào trong kho hàng của siêu thị rồi lén lút chạy ra từ cửa sau, mai phục bên trong rừng cây. Nếu không phải đám người Vương thọt không đề phòng thì với tố chất cơ thể hiện tại của cô chắc chắn sẽ chịu thiệt khi đối đầu chính diện. Giang Phỉ không khỏi ngồi dậy trên giường bắt đầu rèn luyện sức khỏe, cô cũng không lo lắng Vương thọt sẽ để ý vật tư biến mất trong kho hàng số 11. Đó là một người thông minh, biết nên nói gì và không nên nói gì. Tìm cơ hội hại thêm một phen nữa vậy!... Hai ngày trôi qua nhanh chóng. Nhận được tin nhắn đã chuẩn bị xong hàng hóa của Vương thọt, Giang Phỉ lái chiếc xe hàng tồi tàn kia đến kho hàng số 11 phía Bắc thành phố. Một người đàn ông ăn mặc trông rất lưu manh đứng canh bên ngoài kho hàng. Vương thọt thì lại co quắp trên xe lăn, hai tay ôm bụng, đau đến nhe răng trợn mắt. Gương mặt vốn dĩ chỉ có da bọc xương vì bị dày vò suốt hai ngày trở nên càng tiều tụy hơn, cực kỳ giống bộ xương khô. Thấy Giang Phỉ xuống xe, Vương thọt kích động rưng rưng nước mắt. "Cuối cùng đại lão cũng tới rồi, cô mau vào trong kiểm kê đi, tôi đảm bảo không sót một thứ gì đâu." Giang Phỉ đi vào kho hàng gần như đã được lấp đầy, thuận tay mở một thùng dược phẩm ra kiểm tra. Thuốc cảm, thuốc giảm viêm, thuốc hạ sốt, thuốc giảm ho thông họng... còn có vắc-xin phòng bệnh uốn ván được trữ trông hộp cấp đông nhiệt độ thấp. Dược phẩm và thực phẩm trong mạt thế càng khan hiếm hơn, một khi bị sốt còn có thể lấy mạng người. Giang Phỉ đóng thùng lại, sau đó quay người ném một viên thuốc nhỏ màu đỏ cho Vương thọt. "Thuốc giải, uống trực tiếp."