Chương 20: Mạt thế tới sớm

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:51:48

"Rõ ràng lúc cô lái xe hàng rất vững nhưng tại sao đổi thành Hummer lại như xe đụng vậy?" Ông ta đã nhìn thấy ông bà ông vải luôn rồi đấy! Giang Phỉ chớp mắt: "Lần đầu lái Hummer nên không quen, lạ tay, ông hiểu ý của tôi chứ?" Vương thọt: "..." Không muốn hiểu cho lắm. "Đại lão, tôi chỉ có mỗi chiếc xe tốt này thôi, cô không thể cuỗm mất..." Thấy ông ta đã sắp khóc, Vương Phỉ hiếm khi nổi lên một chút lòng thương hại, từ bỏ suy nghĩ định đòi xe, cô giả bộ lục balo nhưng trên thực tế là đang lấy hòm thuốc cỡ nhỏ từ trong kho hàng của siêu thị ra. "Vương thọt, ông băng bó vết thương giúp anh ta đi." "Không cần đâu..." Lục Dục miễn cưỡng ngồi dậy nhận lấy hòm thuốc, tự mình động tay. Cùng với dung dịch Hydro peroxide xối rửa vết máu, vết thương trước ngực hoàn toàn lộ ra. Hai vết thương dài bằng một chiếc đũa bình thường, cũng không sâu nhưng trông rất ghê người. Chê chiếc áo sơ mi rách nát cản trở, Lục Dục dứt khoát cởi ra. Cơ bắp rắn chắc và trơn mượt, eo gọn khỏe khoắn, vân da rõ ràng, cảm giác cực kỳ có sức mạnh. Giang Phỉ tự giác quay đầu đi, nhìn thẳng đằng trước, để người đàn ông thuận tiện xử lý mà cô còn không quên cất toàn bộ thỏi vàng vào trong siêu thị. [Tinh... kiểm tra ra được 1260 gam vàng. ] [Trước mắt tiến độ mở khóa khu vực thứ hai của siêu thị là 60%. ] Hôm nay có thể biết khu vực thứ hai có gì rồi! Đợi Lục Dục băng bó vết thương xong và mặc áo lại, Vương thọt cùng Giang Phỉ đổi vị trí lái xe. Ông ta không muốn nhìn thấy bà cố của mình hiện ra nữa đâu! Lục Dục tiếp tục ngồi ở hàng ghế sau ăn ít thức ăn, thoạt nhìn đã có tinh thần hơn trước đó một chút. Vương thọt chủ động hỏi: "Người anh em, chúng tôi chở cậu đến chỗ nào ở huyện Trạch An đây?" Lục Dục: "Chợ đen." Vương thọt cười ha ha, thử thăm dò: "Trùng hợp quá, đích đến của chúng ta giống nhau rồi." "Cậu mang nhiều thỏi vàng đi như vậy, chắc là định đến chợ đen mua đồ, đúng không?" "Đúng vậy, kết quả nửa đường gặp phải cướp." Giọng điệu của Lục Dục bất đắc dĩ nhưng tay lại rơi lên cây kéo trong hòm thuốc. Trùng hợp thay, một màn này lại bị Giang Phỉ ngồi ở ghế phụ lái nhìn thấy rõ ràng thông qua kính chiếu hậu. Cô im hơi lặng tiếng nắm khẩu súng trong túi. Vương thọt hoàn toàn không phát hiện ra có gì không đúng mà vẫn tiếp tục bẫy: "Chúng tôi dự định đi mua súng ống đạn dược, còn người anh em thì sao?" Lục Dục bình tĩnh đáp: "Tôi có người quen ở chợ đen có thể dẫn các ông đi mua, đảm bảo thuộc hàng tốt nhất." "Số vàng mà tôi đồng ý cho các ông cũng để ở đó." Vương thọt liếc mắt nhìn Giang Phỉ, kêu cô ra quyết định. Giang Phỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thuận tiện ra khẩu hình "ngậm miệng" với ông ta. Lòng cảnh giác của người này mạnh, đã nổi lên sát ý, Vương thọt còn hỏi tiếp nữa phỏng chừng sẽ mất mạng.