Chương 17: Thuốc độc mới

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:51:42

Vương thọt cố nhịn mùi thối tản ra từ viên thuốc mà một hơi nuốt hết, nhưng cơn đau quặn thắt trong bụng vẫn chưa biến mất ngay. "Đại lão, sao bụng tôi vẫn còn đau vậy?" Giang Phỉ liếc mắt nhìn di động: "Giải dược cần thời gian phát sinh hiệu quả, bốn tiếng sau mới có thể thấy tác dụng." "Có vấn đề thì ông có thể giết tôi." Vương thọt yên tâm hơn nhưng sau đó đột nhiên bị Giang Phỉ giữ cằm, cưỡng chế nhét vào miệng một viên thuốc màu đỏ và thối, to gấp đôi viên ban nãy. Vẻ mặt của Giang Phỉ vừa bình tĩnh vừa vô tình: "Thuốc độc mới." "Một tháng không giải, cơ thể ông sẽ từ từ thối rữa, thẳng đến lúc chết." Vương thọt: "..." Tại sao cứ cố tình phải là ông ta vậy? Nhưng bất đắc dĩ ông ta đã tìm bác sĩ khắp nơi đều không điều tra ra được nguyên nhân đau bụng. Nghĩ cũng biết thuốc độc của Giang Phỉ lợi hại bao nhiêu. ... Giang Chính Khang cầm điện thoại di động không nói một tiếng nào. Giang Tử Minh đang nằm trên sô pha dưỡng thương đã quá quen với bộ dạng hèn nhát của cha mình, anh ta trợn trắng mắt đầy ghét bỏ, nói với Lý Yến Bình: "Mẹ, Giang Phỉ có ý gì đây? Không phải cô ta định ôm tiền chạy trốn đấy chứ?" "Cô ta không dám đâu." Mồm thì nói như thế nhưng trong lòng Lý Yến Bình cũng không có tự tin, bà ta ra lệnh cho Giang Chính Khang: "Bình thường Giang Phỉ thân với ông nhất, ông tiếp tục gửi tin nhắn cho nó đi, nói không chừng một ngày nào đó nó sẽ bỏ ông ra khỏi danh sách đen." "Tử Minh, con đi rửa rau giúp mẹ đi, tối nay chị con sẽ đáp máy bay xuống Lâm thành, mẹ phải chuẩn bị mấy món mà nó thích mới được." "Mẹ chiều chị ấy thế." Giang Tử Minh lẩm bẩm một câu, đứng dậy với vẻ không tình nguyện tí nào. Giang Chính Khang nhìn màn hình di động, không muốn soạn tin nhắn nữa nhưng vẫn phải làm theo lời của Lý Yến Bình. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. ... Sáng chủ nhật. Giang Phỉ trả phòng khách sạn và tới Ngọc Lan Uyển nghiệm thu. Để thể hiện thành quả, Ngô Đại Dũng đã nối điện cho cửa phòng 2201. "Cô Giang, chúng tôi dùng nguồn điện xung cao áp, sẽ không tạo thành sát thương quá lớn đối với con người, chỉ mang tới tác dụng đe dọa, nhưng nếu cửa bị đập phá hoặc có người bẻ khóa cửa sẽ tự động đổi thành nguồn điện truyền thống, có thể phóng điện khiến người bất tỉnh." "Đây là điều khiển từ xa tổng của hai cửa chính, cô cũng có thể chủ động đổi nguồn điện." Ngô Đại Dũng giao điều khiển từ xa cho Giang Phỉ, sau đó lại lấy hai tấm lưới sắt ra: "Đây là hàng tôi tặng thêm cho cô Giang." "Nếu cắt điện, cô có thể lắp lưới sắt ra bên ngoài cửa chính, bên trên có chi chít móc câu sắc nhọn, có thể dọa sợ mấy kẻ xấu mang lòng dạ độc ác kia, như vậy cô sống một mình sẽ không thấy sợ hãi nữa." Giang Phỉ hơi bất ngờ. Không thể không thừa nhận Ngô Đại Dũng này rất tinh tế. Sau khi ký hợp đồng nghiệm thu xong, cô làm như lơ đễnh bảo: "Nghe nói gần đây sắp có bão đổ bộ, cấp độ trước giờ chưa từng có, anh với em trai anh có thể xin nghỉ mấy hôm để tích trữ chút vật tư trong nhà."