Chương 22: Quẹt thẻ

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:51:52

Súng ống quá dễ thấy, không phù hợp sử dụng ở giai đoạn đầu của mạt thế, nhưng cô có thể dùng ná thun để tự bảo vệ mình. Tô Lưu Viễn chép miệng: "Cô tới thật không đúng lúc, năm nay chợ đen giới hạn số lượng vũ khí, chỗ tôi chỉ có mỗi ba khẩu súng lục, mười hộp đạn loại năm mươi viên thôi." "Nhưng ná thun, bi thép, dao găm, đoản đao lại có rất nhiều." "Nếu cô không tin thì có thể qua mấy hàng khác mà xem, chỗ tôi chắc chắn là nơi bán nhiều vũ khí nhất ở chợ đen rồi đấy." Giang Phỉ tin lời anh ta. Dù sao thì lúc cô tới cũng đã liếc mắt nhìn hàng hóa trên sạp hàng rồi. Cuối cùng, cô mua ba khẩu súng, mười hộp đạn, mười cái ná thun, mười hộp bi thép loại một trăm viên, ngoài ra còn có mười con dao găm và mười thanh đoản đao. Tô Lưu Viễn cười tít mắt: "Tổng cộng hết ba trăm sáu mươi vạn, xin hỏi thanh toán theo hình thức nào?" "Quẹt thẻ." Vương thọt sảng khoái lấy thẻ ngân hàng ra trả tiền. Giang Phỉ càng tò mò hơn. Rốt cuộc ông ta kiếm được bao nhiêu tiền vậy? Tô Lưu Niên đựng vũ khí vào trong một thùng gỗ to sau đó Vương thọt rất có mắt nhìn, trực tiếp ôm lấy. Lục Dục cũng đưa chiếc vali xách tay cho Giang Phỉ: "Thù lao đã hứa với cô." Giang Phỉ mở vali ra kiểm tra, xác nhận không có vấn đề mới nhét vào trong balo, dự định về Lâm thành sẽ dùng sau. Lấy được thứ mà mình muốn xong, cô gọi Vương thọt rời đi. Tô Lưu Viễn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của hai người đằng xa, anh ta giơ tay đặt lên vai của Lục Dục: "Tôi từng hợp tác với tên thọt kia một lần, ông ta không nhớ tôi nhưng tôi vẫn còn nhớ ông ta." "Vương thọt cũng được tính là đại ca ở khu chợ bán sỉ Lâm thành, thường hay làm một vài chuyện đen ăn đen, rất gian xảo, nhưng sao lại nghe lời một cô gái trẻ như vậy, còn cực nịnh nọt nữa chứ?" "Cô gái kia có lai lịch gì?" "Không rõ nữa." Lục Dục hất tay anh ta xuống. "Hôm nay trên đường trở về, tôi bị mấy 'con chuột' phát hiện ra, cậu nhớ lát nữa xử lý sạch sẽ vào đấy." "Bọn họ đã nghiên cứu vũ khí mới, không chỉ có thể bắn kim thép tấn công xa, mà còn có thể bắt chước vuốt sắc của dã thú để tấn công cận chiến, cậu đừng quên nhặt một bộ về nghiên cứu." Vết thương của anh do vũ khí mới đó gây ra. Tô Lưu Viễn chậc một tiếng: "Mấy người đó thật cố chấp." "Chỉ cần cậu trốn thoát một tháng này thì bọn họ sẽ từ bỏ thôi nhỉ?" Lục Dục không trả lời mà lục tìm một chiếc áo khoác trên xe cút kít. Liếc thấy vết bầm tím trên cánh tay là do va chạm vào xe gây ra, ánh mắt của anh lộ vẻ bất đắc dĩ. Kỹ thuật lái xe của hàng xóm mới của anh rất tệ. ... Ánh đèn rực rỡ sáng lên. Vương thọt lái xe chở Giang Phỉ về kho hàng số 11 ở khu Bắc thành phố. Bên ngoài kho hàng xóm xe hàng cũ kỹ được đàn em lái về.