Chương 48: Mau lấy ra đây xem nào

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:52:42

"Có phải mấy người đã tìm được đồ ăn ở bên ngoài rồi không? Có thể cho chúng tôi một ít được không? Tôi vừa lạnh vừa đói, đã ba ngày rồi chưa ăn gì cả." Những người khác cũng nháo nhào mở miệng: "Tôi ăn không nhiều đâu! Cho tôi một nửa cũng được!" "Các cô đã tìm được gì rồi?!" Giang Phỉ giơ con dao ra một cách đơn giản và thô bạo: "Tránh ra." Đám người đang định nhào tới cướp đồ lập tức dừng lại. "Các người mang được nhiều đồ về như thế, chia cho chúng tôi một ít thì đã làm sao?" "Cầm dao tính hù dọa ai? Cô không giao vật tư ra thì đừng hòng đi lên tầng được!" Tiêu Sơ Hạ không hề khách sáo mà cãi lại: "Chúng tôi là hộ dân cư sống ở đây, về nhà là chuyện quá thường tình, dựa vào cái gì mà phải nghe các người?" "Chỉ vì các người không biết xấu hổ? Mặt dày vô sỉ hay sao?" Đám người mồm năm miệng mười: "Con nhỏ này ăn nói kiểu gì đấy? Nếu không phải vì trận mưa lớn này thì ai thèm cái đống hàng ghẻ đó của mấy người, thật sự nghĩ mình tìm được bảo bối chắc?" "Nếu các người là hộ dân ở đây vậy càng nên giao vật tư ra, Tiểu Quản quản lý tài sản của các người đã đồng ý với chúng tôi, chỉ cần ở lại đây thì không cần phải lo đói bụng nữa." Tiêu Sơ Hạ không nhịn được mà chửi một câu: "Thằng ngu Tiểu Quản đó lại thu nhận nạn dân!" "Ai đồng ý với các người thì đi mà tìm người đó, đừng có chặn đường nữa." Giọng điệu của Giang Phỉ lạnh lùng, lúc dự định mấy người này không nhường đường thì sẽ giết ra một con đường máu nhưng lại nghe được giọng nói quen thuộc vang lên... "Giang Phỉ!" Có người chen từ trong đám đông ra tới trước mặt cô, còn không phải là Lý Yến Bình đã nhiều ngày không gặp đây sao. Cơ thể béo mập ngày trước đã gầy đi một vòng. Theo đằng sau bà ta chính là Giang Chính Khang và Giang Tử Minh. "Con tiện nhân chết tiệt nhà mày! Mày hại bọn tao thật thảm!" Lý Yến Bình giơ nanh múa vuốt định lao về phía Giang Phỉ nhưng ngay sau đó đã bị một cước đá bay, ngã ngửa xuống sàn, bắn văng một đám bọt nước. "Mẹ!" Giang Tử Minh chạy qua đó đỡ Lý Yến Bình, lại tức giận trừng mắt nhìn Giang Phỉ: "Tụi tao bị mày hại đến mức có nhà không thể về, mày không mau xin lỗi bọn tao mà còn ra tay đánh mẹ tao, lương tâm của mày bị chó cắn rồi sao?" Ngoài miệng anh ta chỉ trích Giang Phỉ nhưng lại không dám xông lên. Cơn đau khi bị dao đâm vào đùi, cho đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ như in. Giang Phỉ cười lạnh: "Mấy người không thể về nhà thì có liên quan gì đến tôi?" Lý Yến Bình đứng dậy tức đến mức mặt mày dữ tợn: "Tụi tao vì mày nên mới bị nhốt ở vùng ngoại ô, suýt chút nữa thì chết nhé!" Mấy hôm trước cơn mưa bão đã hoàn toàn nhấn chìm căn nhà cũ. Bọn họ chỉ có thể bám vào ván gỗ được gỡ ra, thuận theo dòng nước trôi lênh đênh, không có chỗ nào để đi, khát thì uống nước bẩn, đói thì nhặt rác trôi trên mặt nước ăn. Trùng hợp thay, Tiểu Quản lại ra ngoài cứu người ngã xuống nước, biết được Ngọc Lan Uyển có thể nhận người gặp nạn, bọn họ bèn mặt dày xin ở lại.