Chương 15: Gã là con buôn chứ không phải hồ cầu nguyện nhé!

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:51:38

"Quốc gia quản chế súng rất nghiêm ngặt, ông lấy được thứ này từ đâu?" Sợ Giang Phỉ cho mình một phát súng nên Vương thọt cũng thành thật đáp: "Mua." "Trước khi mở cửa hàng vật liệu xây dựng ngũ kim, tôi là con buôn hai giới, quan hệ rộng, đường lối cũng nhiều nên mới mua được khẩu súng này, chủ yếu là nghĩ làm việc gì cũng sẽ thuận tiện hơn. Nhưng tôi chưa từng giết người bao giờ! Cùng lắm chủ hù dọa mấy đứa không nghe lời thôi..." Giang Phỉ: "Dược phẩm, xăng, dầu lượng lớn, có phải ông cũng có thể kiếm được không?" Vương thọt cảm giác có một cái hố to đang đợi mình nhưng lại không dám nói dối. Cho đến bây giờ người bên ngoài vẫn chưa vào đây, phỏng chừng cũng đã bị Giang Phỉ giải quyết cả rồi. Cái mạng nhỏ còn đang ở trong tay người ta, gã không được chọn. "Có thể..." Giang Phỉ thấy Vương thọt đã thuận mắt hơn, cô bắt đầu lên đơn: "Tôi cần hai mươi thùng dược phẩm, danh sách cụ thể để lát nữa tôi gửi qua Wechat cho ông. Ngoại trừ vậy ra, tôi còn cần một trăm thùng xăng loại một trăm lít, một trăm thùng dầu diesel loại một trăm lít, mười khẩu súng liên thanh, mười khẩu súng lục bình thường, đạn với bom càng nhiều càng tốt." "Bao gồm cả mấy món hàng mà tôi đã mua ở chỗ ông đều phải bồi thường gấp đôi." Vương thọt: "..." Gã là con buôn chứ không phải hồ cầu nguyện nhé! Lại còn súng liên thanh với bom đạn, sao cô không đòi luôn máy bay để lên trời đi? Nhưng Vương thọt không dám nói ra khỏi miệng, chỉ đành thành thật đáp: "Đại lão, tôi có thể kiếm được dược phẩm, xăng với dầu diesel cho cô, nhưng súng với bom đạn, tôi thật sự không có cách nào cả." "Quy tắc ở chợ đen là không thể mua bán súng hai lần, chỉ có tự mình đi mua thôi." Giang Phỉ: "Chợ đen?" "Cũng na ná với chợ giao dịch thôi, bán một vài món hàng cấm, không thể cho người khác thấy, một năm chỉ mở một lần, nhưng vị trí của bọn họ luôn luôn thay đổi, cần phải hỏi trước người liên lạc về địa điểm và thời gian mở chợ." "Năm ngoái mở chợ vào cuối tháng năm, năm nay chắc vãn là ngày đó thôi, tôi có phương thức liên lạc với người của chợ đen, lát nữa có thể hỏi cho cô." Vương thọt không giấu diếm mà nói hết những gì mình biết với Giang Phỉ. Giang Phỉ: "Giao chuyện này cho ông xử lý đấy." Có thể mua được súng là tốt nhất. Không mua được thì cô vẫn còn một khẩu súng và cưa điện, vũ khí lạnh. Vương thọt gật đầu đồng ý, cho dù đã đau đến mức ngũ quan vặn vẹo nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười nịnh nọt: "Đại lão, bây giờ tôi đau quá, cô xem có thể cho tôi chút giải dược trước để đỡ cơn đau được không?" "Nhịn đi, như đau bụng kinh thôi." Vương thọt: "..." Một người đàn ông như gã còn đau bụng kinh cái gì? Bỏ đi, coi như trải nghiệm vậy. Vương thọt tự an ủi mình, gã liếc mắt nhìn đám đàn em nằm dưới đất rồi dè dặt hỏi: "Có cần tôi xử lý mấy thi thể này không?" Giang Phỉ: "Không cần, người đã chết đâu." Bây giờ ngày tận thế vẫn chưa giáng xuống, vẫn còn là xã hội pháp trị, cô cũng không muốn gánh mạng người trên lưng đâu.