Chương 42: Chị gái nhất đinh phải về nhanh đấy nhé

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:52:31

Tiêu Sơ Hạ bần thần tại chỗ, một tay cầm đèn pin, một tay càm con dao ngắn, chớp mắt nhìn. Chị gái nhất đinh phải về nhanh đấy nhé! Chứ tôi sợ lắm!... Giang Phỉ cũng không rời khỏi tầng năm mà lấy một ít vật tư trong kho hàng siêu thị, cứ đi được vài bước là lại ném một món, đảm bảo Tiêu Sơ Hạ có thể nhặt được. Cô không thích nợ ân tình của người khác, coi như là trả lại túi vật tư ở siêu thị tươi sống bốn mùa cho đối phương đi. Ném đồ xong, Giang Phỉ đeo thiết bị lặn vào rồi nhảy xuống nước, bơi thẳng tới các cửa hàng trang sức lớn ở tầng một. Chướng ngại vật trong nước quá nhiều khiến cô không dám bơi nhanh. Nếu có thể chỉ dùng suy nghĩ để thu vật thì tốt rồi. Tiếc rằng tay của cô nhất định phải sờ vào được vật thể thì ới có thể thu đồ vào trong nhà kho siêu thị. Tìm được một quán trang sức, Giang Phỉ linh hoạt tránh khỏi chướng ngại vật rồi chui vào trong, cứ nhìn thấy quầy hàng là thu. Không cần biết mi là gì, ta đều cất vào hết. [Tinh... kiểm tra được vàng: 1658 gam. ] [Tinh... kiểm tra được vàng: 1111 gam, ] [Tinh... kiểm tra được vàng: 265 gam. ] Tiếng nhắc nhở của hệ thống liên tiếp vang lên, Giang Phỉ cười tít cả mắt. Chuyến này đáng! Đợi khi bình dưỡng khí đã sắp cạn kiệt, cô mới ngoi lên bờ với vẻ lưu luyến không rời. [Tinh... tiến độ mở khóa khu vực thứ ba hiện tại: 98%. ] Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi. Đợi cất thiết bị lặn vào trong kho hàng siêu thị, Giang Phỉ kiểm tra số lượng dư của bình dưỡng khí, vẫn còn hai bình, khi ấy cô đặt mua trên mạng không nhiều cho lắm. Cô cũng không dự định lặn xuống dưới nữa mà lấy một chiếc thuyền cao su bơi tới tòa nhà Vạn Phúc ở gần trung tâm thương mại. Chỗ đó chuyên bán vàng. Ở dưới nước mà cô còn lấy, vậy ở trong tòa nhà lại càng không thể bỏ qua hơn. Cô không tin tối nay không thể mở khóa được một khu! Tòa nhà Vạn Phúc tổng cộng có tám tầng, hiện giờ chỉ hai tầng lộ ra khỏi mặt nước, những tầng dưới đều đã bị nhấn chìm. Trong một ô cửa sổ nào đó ở tầng bảy lộ ra ánh lửa hơi yếu. Có người? Giang Phỉ vòng ra đằng sau tòa nhà Vạn Phúc để lên bờ, cô cố định chiếc thuyền cao su lại, sờ con dao ngắn, rón rén nhẹ nhàng đi vào trong. Đập vào mắt chính là quầy hàng bị đập vỡ, rõ ràng trước đó đã có người lấy đi. Phát hiện phía bên phòng nghỉ của nhân viên truyền tới tiếng nói chuyện đứt quãng, cô cẩn thận đi lại gần. Âm thanh dần dần trở nên rõ ràng hơn... "Đến khi nào trận hồng thủy này mới kết thúc đây? Bây giờ tôi nằm mơ cũng muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này." "Hồng thủy kết thúc, trật tự sẽ được khôi phục, mấy tên cảnh sát kia sẽ bắt đầu lùng bắt chúng ta, mày muốn quay về nhà tù trải qua cuộc sống trước kia sao? Tiếp tục làm tội phạm giết người?" "Được rồi, giờ nghĩ phải chia cái đống này như thế nào trước đã." Giang Phỉ đã hiểu ra, đây là ba tên tội phạm trốn trại. Cửa phòng nghỉ đã bị dỡ xuống, cô trốn trong bóng tôi có thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong.