Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng
Tiểu Tiền Tiền10-04-2025 10:52:03
Giang Tử Huyên cũng lạnh đến mức chà xát hai tay: "Mẹ, con thấy hơi đau đầu, có phải bị cảm rồi không?"
"Hai đứa cô nhịn một chút đi." Lý Yến Bình an ủi hai đứa con rồi quay đầu giục Giang Chính Khang với vẻ mất kiên nhẫn.
"Vẫn chưa gọi được cho con khốn nạn kia sao?"
Giang Chính Khang: "Nó chặn số điện thoại của chúng ta rồi, di động cũng hết pin..."
"Chút chuyện nhỏ như vậy làm cũng không xong, ông còn sống làm cái gì? Nhà họ Giang các ông đều không phải cái thứ gì tốt! Giang Phỉ là con ăn cháo đá bát! Ông là thằng hèn nhát!"
Lý Yến Bình chửi Giang Chính Khang như chó.
Vẻ mặt của Giang Chính Khang đờ đẫn, theo thói quen không ho he một tiếng nào cả.
Giang Tử Minh lại sốt ruột: "Mẹ, mẹ đừng chửi cha nữa, bây giờ không gọi được xe, di động lại hết pin, chúng ta phải về nhà kiểu gì bây giờ?"
"Con hỏi mẹ thì mẹ biết hỏi ai?" Lý Yến Bình tức giận cãi lại một câu.
Nghe tiếng ồn ào bên cạnh, Giang Tử Huyên càng lúc càng bực bội.
Sớm biết có mưa bão như vậy thì cô ta đã không về đây rồi.
Đúng là xui xẻo!...
Ba ngày sau, trời tờ mờ sáng.
Bão đã suy giảm dần, mưa to cũng đã biến thành mưa nhỏ, đám người bị nhốt trong nhà bắt đầu lục tục kéo nhau ra ngoài mua sắm.
Để tránh bại lộ chuyện mình có đầy đủ vật tư, Giang Phỉ quyết định sẽ ra ngoài một chuyến theo trào lưu, mua mấy món đồ cho có.
Còn không tiêu nốt hai nghìn tệ trong tài khoản thì nó sẽ thật sự biến thành con số đóng băng mất.
Giang Phỉ thay một bộ đội bình thường màu đen, sau khi đội mũ và đeo khẩu trang vào, cô giắt thêm một con dao ngắn vào trong balo, dùng để uy hiếp mấy người có mưu đồ bất chính.
Sau đó, Giang Phỉ lấy một phần thịt bò xay nhuyễn hàng sẵn ở trong kho hàng siêu thị, bỏ vào bát cơm của con mèo quýt.
Ba hôm nay cô ở nhà không chỉ làm các loại thực phẩm từ bột mì và thịt kho, mà còn chuẩn bị thịt bò xay nhuyễn không muối, thịt gà xay nhuyễn, thịt cá xay nhuyễn cho con mèo quýt, mỗi loại hai mươi phần, tranh thủ cho nó ăn sớm ngày thành con mèo heo.
Giang Phỉ xoa đầu con mèo quýt rồi vác túi đi ra ngoài.
Khóe mắt cô liếc lên cánh cửa căn hộ 2203 bên cạnh, trên đó dán một tờ thông báo tìm mèo, cô liếc mắt đọc thêm.
[Mèo nhà tôi đi lạc từ năm ngày trước đến nay vẫn chưa thấy về, nếu có người nhìn thấy xin hãy liên hệ với tôi, sẽ có quà cảm ơn hậu hĩnh. ]
Phát hiện ra ảnh chụp con mèo bên dưới giống y như đúc với con mèo quýt đang cắm đầu ăn trong nhà, Giang Phỉ sững sờ.
Mi Mi có chủ rồi.
Cô không thể làm con sen hốt cứt cho nó nữa.
Muốn khóc.
Tuy rằng mất mát nhưng Giang Phỉ vẫn bấm số điện thoại liên lạc ở bên dưới nhưng không có ai nghe máy cả, gõ cửa cũng không có người trả lời.
Cô chỉ đành gửi một tin nhắn cho đối phương: [Xin chào, tôi là chủ căn 2202. hàng xóm của bạn, mấy hôm trước nhặt được mèo của bạn, bây giờ nó đang ở nhà tôi, nếu bạn đọc được tin nhắn này xin hãy liên lạc với tôi, nếu tôi không nghe máy thì có thể tới nhà tôi sau hai tiếng nữa. ]
Để tránh điện thoại của hàng xóm hết pin, không đọc được tin nhắn mà Giang Phỉ lại quay về phòng lấy bút, để lại lời nhắn trên thông báo tìm mèo sau đó mới xuống tầng.
Dây xích ở cửa đầu cầu thang đã bị chặt đứt, phỏng chừng là hàng xóm làm lúc ra ngoài.