Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng
Tiểu Tiền Tiền10-04-2025 10:51:56
Tao thật sự cảm ơn mày nhé vịt!
Cô vừa oán thầm vừa rời khỏi siêu thị, di động trong túi rung lên.
Là một số điện thoại lạ bản địa, đã gọi mấy cuộc liền rồi.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng hét chói tai của Lý Yến Bình: "Giang Phỉ, có phải mày mượn tiền trên mạng không? Mày có biết hôm nay tao đã nhận được bao nhiêu cuộc gọi quấy rối rồi không? Bọn họ đều kêu tao nhắc mày trả nợ đúng hạn đấy!"
"Mày lập tức cút về nhà ngay cho tao!"
"Mẹ, mẹ đừng giận, mau uống miếng nước cho bình tĩnh đã."
Nghe được một giọng nói dịu dàng, Giang Phỉ lập tức siết chặt điện thoại.
Giang Tử Huyên!
Về nước sớm!
Giang Phỉ mãi mãi không có cách nào quên được trong tầng hầm ẩm móc, cô đã bị cắt lưỡi... bị chặt đứt ngón tay, máu thịt hỗn độn...
Những trận tra tấn đó khiến cô giống một con cừu đợi bị thịt, đau khổ chờ đợi số phận bị phân thây của mình.
Nếu không phải cuối cùng cô liều chết giãy giụa, chạy vào trong biển lửa tự sát thì chỉ sợ sẽ trở thành công cụ trút giận của cái đám ác quỷ đó, sau đó bị nấu chín rồi ăn sạch.
Mà tất cả những chuyện này đều do Giang Tử Huyên giật dây hết.
Giang Phỉ cố gắng đè nén thù oán trong đáy lòng xuống, liếc mắt nhìn cơn gió càng ngày càng mạnh ở bên ngoài xe, giọng của cô cực kỳ ôn hòa.
"Bây giờ tôi đang sống trong căn nhà cũ ở vùng ngoại ô, mợ đến đó đợi tôi trước đi, một tiếng sau tôi sẽ về."
"Vừa vặn tôi sẽ đưa một trăm vạn cho mợ trước, mợ gửi làm một sổ tiết kiệm gửi vào giúp tôi."
"Một đứa con gái như tôi cầm nhiều tiền như thế không an toàn."
Phía bên căn nhà cũ vẫn chưa đổi khóa có thể lừa Lý Yến Bình qua đó.
Lý Yến Bình ở đầu bên kia điện thoại lập tức cười ha ha: "Được! Mợ biết rồi!"
Cúp máy, màn hình di động dần tối đi, phản chiếu con ngươi lạnh lùng u ám của Giang Phỉ.
Có một trăm vạn tệ làm mồi nhử, chắc chắn Lý Yến Bình sẽ đến căn nhà cũ tìm cô.
Giang Tử Huyên chắc chắn sẽ đi cùng.
Dù sao thì "bà chị họ tốt" đó của cô cũng thích giả bộ hiểu ý người nhất, hay ở bên cạnh thêm dầu vào lừa nhìn Lý Yến Bình chửi đánh cô.
Hy vọng cơn bão tối nay chỉ đả thương mấy con người xấu xa, lòng dạ thối nát này.
Giang Phỉ tắt máy, không vội trở về nội thành mà lái xe đến đập chứa nước ở gần đây.
Xác nhận xung quanh không có camera cũng không có người, cô lôi hai mươi chiếc máy bơm nước từ trong kho hàng của siêu thị ra, bốn mươi thùng rỗng loại mười tấn ra bắt đầu bơm nước.
Tuy rằng siêu thị có đồ uống, còn có trà sữa mà cô tích trữ nhưng nguồn nước lúc mạt thế quá quan trọng.
Có câu nói xưa có thể nhịn ăn ba ngày nhưng không thể nhịn uống một ngày.
So với thiếu lương thực thì thiếu nước sẽ chết nhanh hơn.
Bốn trăm tấn nước nếu dùng tiết kiệm một chút cũng đủ cho cô sử dụng rất nhiều năm.
Giang Phỉ tích đầy toàn bộ thùng nước cũng đã đến nửa đêm, lúc về tới Ngọc Lan Uyển thì cơn gió to đã gần như thổi người đi.
Tách...
Một giọt nước mưa rơi lên mu bàn tay, Giang Phỉ theo bản năng ngẩng đầu.
Màn đêm vốn nên tối tăm lại dần dần hiện ra màu đỏ hồng nhạt.