Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng
Tiểu Tiền Tiền10-04-2025 10:52:15
"Hôm nay cô đã cứu tôi, mấy cái này tặng cho cô đó."
"Tôi đi nhé chị gái!"
Chưa đợi Giang Phỉ mở miệng, Tiêu Sơ Hạ đã xách túi đồ nhanh nhẹn xuống xe, chỉ sợ cô từ chối.
Giang Phỉ nhìn vật tư được để lại trên ghế ngồi mà hơi thất thần.
Cuộc sống ở hai thế giới khiến cho cô đã rất khó xây dựng mối quan hệ tin tưởng với người khác.
Cô không quen với sự nhiệt tình của Tiêu Sơ Hạ.
Cũng vậy, cô không tin tưởng có người thật sự đơn thuần.
Tiêu Sơ Hạ vẫn chưa biết mấy thứ này sẽ quan trọng đến mức nào.
Giang Phỉ không nghĩ ngợi nữa mà cất ba túi vật tư vào trong kho hàng siêu thị, sau đó mới xuống dưới kiểm tra bên trong thùng xe.
Mười thùng nước suối, mười thùng mì gói, bảy thùng cải bẹ, năm thùng hoa quả, năm cây thuốc lá mỗi hộp hơn một trăm điếu, còn có ba thùng Mao Đài, bia.
Không tồi.
Hôm nay ra ngoài không uổng công.
Giang Phỉ cất hết toàn bộ đồ vào trong kho hàng siêu thị rồi đi lên tầng.
Vừa mới đến tầng 22 đã nhìn thấy có người đứng trước cửa nhà mình.
Giang Phỉ phản xạ có điều kiện cầm con dao ngắn trong balo, cũng đúng lúc này đối phương quay người lại.
Ánh đèn ấm áp trong hành lang chiếu nghiêng lên sườn mặt của anh, càng khiến cho đôi mắt đẹp trở nên mờ ảo hơn.
"Chào cô, tôi là chủ căn 2203. Lục Dục."
Giang Phỉ lén thu dao về, cô tự giới thiệu bản thân: "Chủ hộ 2202. Giang Phỉ."
Trong lòng Lục Dục đọc nhẩm tên của thiếu nữ một lần rồi mỉm cười nói: "Di động của tôi hết pin, về nhà mới nhìn thấy lời nhắn bên dưới thông báo tìm mèo, tôi gõ cửa nhưng không có người trả lời cho nên mới đứng ở cửa đợi cô."
"Trước đó chúng ta đã từng gặp nhau một lần, cô còn nhớ tôi không?"
Giang Phỉ ừm một tiếng, cũng không đinh hàn huyên: "Anh ở đây đợi tôi, tôi vào bế Mi Mi ra."
Lục Dục gật đầu nhường đường.
Giang Phỉ mở cửa ra vào phòng 2202 sau đó trở tay đóng cửa lại, tránh cho Lục Dục lại nhìn thấy ánh đèn trong phòng.
Trên sô pha, con mèo quýt nằm giang rộng tứ chi ngủ nướng, để lộ ra đệm thịt màu hồng nhạt.
Cái bụng nhỏ tròn mô nhấp nhô khiến người không nhịn được mà muốn sờ.
Nhưng tiếc rằng không phải của cô.
Giang Phỉ bế con mèo quýt lên với vẻ luyến tiếc, cô lấy hai túi thịt xay nhuyễn đã làm sẵn từ trước đó trong kho hàng siêu thị ra rồi quay về hành lang.
"Đây là thịt bò xay và thịt gà say mà tôi tự làm, không thêm gia vị gì cả, có thể để trong nhiệt độ thường khoảng hai đến ba ngày, cho nó ăn."
"Cảm ơn cô đã chăm sóc nó giúp tôi." Lục Dục giơ tay đón con mèo quýt.
Vừa vặn con mèo nhỏ ngủ đến mơ màng, hai mắt mở ra đối diện với gương mặt tươi cười phóng đại của người đàn ông.
Méo!
Sao chủ nhân lại xuất hiện?
Con mèo quýt theo bản năng giãy ra khỏi cái ôm của Lục Dục, định chạy trốn.
Giang Phỉ nhanh chóng giơ tay đón được con mèo định nhảy xuống.
"Có khả năng nó vừa mới ngủ dậy, vẫn chưa tỉnh cho lắm."
"Mi Mi, chủ nhân của mày tới đón mày kìa, ngoan ngoãn theo anh ta về nhà đi."
Giang Phỉ lại nhét con mèo quýt vào trong lòng Lục Dục.
Con mèo quýt rưng rưng nước mắt.
Thú hai chân, mi muốn nhìn thấy ta bị đánh đúng không?
Giao mèo xong, Giang Phỉ quay vào nhà.
Lục Dục vẫn đang nghĩ đến chuyện ban nãy.
Tốc độ của cô quá nhanh.
Lúc trước ở huyện Trạch An, Giang Phỉ tỏ ra rất lạnh lùng, không giống một người bình thường.
Bí mật trên người hàng xóm rất nhiều đây.
"Meo!"