Chương 39: Chị đây nói rất đúng!

Mạt Thế Thiên Tai: Ta Dựa Vào Siêu Thị Nuốt Vàng Nằm Thẳng

Tiểu Tiền Tiền 10-04-2025 10:52:25

"Được." Tiêu Sơ Hạ vội vàng chạy xuống tầng! Chị đây nói rất đúng! Lỡ như mấy người kia xông vào thì cô ta sẽ gặp nguy hiểm mất! Giang Phỉ nói chuyện này với Lục Dục ở nhà bên, xác nhận hàng xóm không có ý định thu nhận người mới yên tâm quay về nhà. Cô không sợ mấy người kia sẽ qua đây. Trong kho hàng của siêu thị có mấy khẩu súng, cùng lắm thì nã cho mỗi người một phát đạn, giải quyết sạch sẽ thôi. Không lâu sau tiếng gõ cửa lại truyền tới. Đoán được là quản lý tài sản tìm tới nơi, Giang Phỉ giả bộ không nghe thấy. Bên ngoài vang lên tiếng gọi của Tiểu Quản... "Cô Giang! Tôi là quản lý Tiểu Quản! Xin hỏi bây giờ cô có tiện mở cửa không?" Giang Phỉ không mở, bên ngoài cứ gọi mãi như đang gọi hồn vậy. Ồn chết đi được! Cô trực tiếp cầm con dao lên đi ra mở cửa. Đột nhiên đối diện với mũi dao sắc lạnh, Tiểu Quản sợ hết hồn: "Cô Giang, cô đừng kích động, tôi không có ý xấu mà." "Tôi đã kiểm tra thông tin đăng ký của chủ hộ, cô đã thuê hai căn hộ, trước mắt căn 2201 đang để trống, cô có thể nhường căn hộ này cho bọn họ ở được không?" "Mưa bão đã phá hủy nhà của bọn họ, nếu cô không thu nhận thì bọn họ sẽ không có chỗ nào để đi mất!" Đằng sau Tiểu Quản có mấy chủ hộ ở tầng một, còn có bốn, năm người lạ mặt, chắc là nạn dân được thu nhận. Giang Phỉ lạnh lùng từ chối: "Không được, không thể, đừng có quấy rầy tôi nữa." "Đợi đã cô Giang!" Tiểu Quản vẫn không chịu từ bỏ mà khuyên: "Đằng nào cô cũng để trống một căn kia rồi, tại sao không giúp đỡ người có nhu cầu chứ?" Mọi người thử dùng đạo đức để trói buộc cô. "Mọi người đều là người Hoa Hạ, gặp khó khăn thì nên giúp đỡ nhau mới đúng, sao cô có thể máu lạnh như thế được?" "Nhất định muốn chúng tôi phải quỳ xuống cầu xin cô thì cô mới có thể đồng ý hay sao?" "Tuổi còn trẻ mà lòng dạ đã xấu xa độc ác, nếu cha mẹ cô biết cô như vậy chắc chắn sẽ thất vọng biết bao!" Một tên đàn ông mập cao lớn vạm vỡ thậm chí còn đẩy Tiểu Quản ra, uy hiếp Giang Phỉ: "Mày đừng không biết tốt xấu, mau cho bọn tao vào, giao chìa khóa căn 2201 ra đây, bằng không tao đấm một quyền là mày... á!" Giang Phỉ cầm con dao đâm vào người tên đàn ông to béo. Đám người đang xoen xoét cái mồm này lập tức yên lặng, bị một màn này dọa sợ ngu người. Giang Phỉ rút con dao về, nhấc chân đá tên đàn ông đang kêu thảm thiết kia ra: "Tôi bị bệnh thần kinh đấy, đừng có trêu tôi." "2201 cho ma ở cũng không cho các người ở." "Còn tới chỗ tôi kiếm chuyện, kích thích tôi thì cứ cẩn thận tôi lên cơn chém người!" Giang Phỉ làm bộ giơ con dao lên. Trên con dao vẫn còn rướm máu tươi, đám người Tiểu Quản sợ hãi lùi lại. Trong lúc nhất thời, không có người nào dám đi lên nữa. 2202 không dễ chọc, có người đàn ông nổi lên ý định với căn hộ bên cạnh. "Hay là chúng ta qua hỏi 2203..." Vút! Một chiếc phi tiêu xuyên qua đám người, đâm vào dái tai của người đàn ông. "Á á á!" Không biết Lục Dục đã ra ngoài từ khi nào, anh dựa người vào tường, trong tay còn đang nghịch một cây phi tiêu: "Tôi với cô Giang là bạn ở chung một bệnh viện." "Yên lặng chút đi, đừng để tôi lên cơn." Người đàn ông bịt chặt miệng mình, không dám kêu thêm một tiếng nào nữa. Đám người hoàn toàn sợ hãi, hoảng hốt chạy xuống tầng dưới. Mẹ kiếp! Tầng 22 là một trại tâm thần!