Cao ốc nào đó.
"Lệ tổng, xảy ra chuyện rồi." Trợ lý vội vã chạy đến.
Lệ Thiếu Nam ngẩng đầu, ý bảo hắn nói.
Trợ lý trực tiếp mở tin tức cho Lệ Thiếu Nam xem.
#Minh tinh đang nổi Khương Niệm từ sân khấu chuyển về hậu trường, bắt đầu tiếp nhận giải trí Tinh Quang#
Tin tức này do truyền thông lớn nhất hiện nay tuyên bố. Tin tức vừa phát ra lập tức thu hút sự chú ý, bê bối của cô lập tức bị đè xuống.
Người ta phải tiếp quản giải trí Tinh Quang, còn thèm một vai diễn của ngươi sao?
Lệ Thiếu Nam nhìn tin tức, mắt tối sầm. Trên hình là người phụ nữ mặc một bộ lễ phục đơn giản, cười ôn nhu dường như có thể thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, trong đôi mắt ánh lên thần sắc nhu hòa.
Nhưng mà Lệ Thiếu Nam biết, tất cả đều là giả. Việc cô làm, cùng với sự ôn nhu hoàn toàn là giả vờ.
Y ghét nhất phụ nữ như vậy, độc ác đầy toan tính.
"Khương gia, Khương Niệm?"
Lệ Thiếu Nam đặt điện thoại xuống, hừ lạnh: "Điều tra cô ta cho tôi."
Vậy mà có quan hệ với Khương gia.
Trợ lý vâng một tiếng, rời khỏi phòng làm việc. Chỉ sau một giờ, trợ lý liền quay lại.
"Lệ tổng, Khương Niệm có hậu thuẫn." Trợ lý đem một phần tài liệu đưa tới trước mặt Lệ Thiếu Nam:
"Cô ấy là tiểu thư Khương gia."
"Tiểu thư Khương gia?"
Lệ Thiếu Nam ngẩng đầu, trong đôi mắt thăm thẳm hiện lên một tia u ám:
"Trước đó sao Khương gia không nâng đỡ cô ta?"
"Nghe nói là Khương gia không đồng ý cho cô ấy vào giới giải trí, lúc trước cũng từng ngăn cản Khương Niệm. Nhưng mà sau này mặc kệ cô ấy ở trong giới lăn lộn, Khương gia không cung cấp bất kỳ trợ giúp nào." Trợ lý dựa theo trí nhớ nói cho Lệ Thiếu Nam.
Khương Niệm có thể đạt được vị trí như hiện tại, có thể nói hoàn toàn dựa vào năng lực bản thân.
Đương nhiên, cũng có không ít người biết thân phận của Khương Niệm nên tạo cơ hội cho cô, chẳng qua trong lòng hiểu rõ mà không nói ra mà thôi.
Lệ Thiếu Nam đặt bút xuống, cầm tài liệu lật xem hai trang: "Khương gia..."
Lệ Thiếu Nam nhìn cô gái tươi cười thản nhiên trong tài liệu, đột nhiên đóng tài liệu lại, hừ lạnh một tiếng, dù cho có Khương gia làm chỗ dựa vững chắc thì có thể muốn làm gì thì làm sao?
Ngây thơ!
Giới giải trí là do Lệ Thiếu Nam hắn định đoạt...
Lúc này biểu cảm của Ái Lâm như bị chó cắn, phải nhéo vào mặt vài cái, nghệ sĩ nhà mình làm thế nào mà sau một buổi tối liền thay đổi thân phận vậy?
Còn là thân phận rất lớn nữa.
Ái Lâm chỉ biết là nghệ sĩ nhà mình có chút hậu thuẫn nhưng chị cũng không biết cô là con cái nhà nào, cho nên lúc trước truyền ra tai tiếng của cô trong giới, chị cũng không lo lắng lắm.
Khương gia không phân cao thấp với Lệ gia. Ngoại trừ mảng giải trí, ở những lĩnh vực khác đều nắm vị trí quan trọng, nếu không phải bởi vì mảng giải trí này, Khương gia đã sớm vượt lên Lệ gia.
Ai mà ngờ rằng Khương Niệm lại là tiểu thư Khương gia.
Minh Thù ăn mứt hoa quả, ném một văn kiện cho Ái Lâm: "Chị Ái Lâm, chị xem hợp đồng này đi, có hứng thú đi qua giải trí Tinh Quang làm việc không?"
"Em muốn chị ăn cháo đá bát?" Ái Lâm hoàn hồn nhìn về phía Minh Thù.
Minh tinh Minh Thù mỉm cười giải thích:
"Chị Ái Lâm, có câu "Chim khôn chọn cành mà đậu, người khôn chọn chủ mà hầu", cũng không phải là ăn cháo đá bát. Cái này gọi là chọn cho mình một tương lai tốt hơn thôi."
Ái Lâm trầm mặc, Khương gia nhà lớn nghiệp lớn, dù cho công ty này bị Khương Niệm chơi đến không còn gì, Khương gia cũng sẽ không có tổn thất gì lớn.
Cô có thể rời đi bất cứ lúc nào nhưng chị thì không giống vậy.
Nhưng là theo như lời cô nói, công ty hiện thời của chị đã không còn cơ hội nào phát triển. Nếu như chị không tìm một con đường nào tốt hơn, cũng chỉ có thể giậm chân tại chỗ mà thôi.
"Em..." Ái Lâm nhìn nghệ sĩ mình dẫn dắt nhiều năm, cau mày:
"Khương Niệm, hôm nay chúng ta nói chuyện thoải mái một chút, em muốn lên võ đài cùng Lệ Thiếu Nam?"
Lệ Thiếu Nam vừa mới ra tay, cô liền tiếp nhận công ty giải trí thuộc quyền Khương gia, mục đích này cũng quá rõ ràng rồi.
"Chị có dũng khí theo em không?" Minh Thù nháy mắt với Ái Lâm.
"Em để chị suy nghĩ đã." Ái Lâm ôm trán. Chuyện lớn như vậy nhất thời chị không thể đưa ra quyết định được.
Minh Thù nhún vai, ánh mắt mang theo ý cười:
"Tinh Quang lúc nào cũng chào đón chị Ái Lâm."...
Tân chủ nhân lên đài, giải trí Tinh Quang liền tổ chức tiệc rượu, có ông Khương ngầm đồng ý. Bữa tiệc này do Khương Tầm lo liệu, trong ngoài giới giải trí đều tới.
Trong trường hợp này cũng mặc kệ các ngươi có thù oán gì, dựa theo quy định đều phải mời hết, cho nên Lệ Thiếu Nam dắt Ninh Khả Thanh tới.
Ninh Khả Thanh gần đây rất được chú ý, mà Lệ Thiếu Nam dường như cũng không giấu giếm quan hệ của hai người, đã nhiều lần đưa cô ta cùng xuất hiện trước công chúng.
Bọn họ vừa xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm.
"Xin hỏi Lệ tổng, tiểu thư Ninh Khả Thanh là bạn gái của ngài sao?"
"Lệ tổng, ngài và Ninh tiểu thư có quan hệ như thế nào? Ngài mang cô ấy tham dự tiệc như vậy, có đúng là công khai thừa nhận mối quan hệ của hai người không?"
Lệ Thiếu Nam che chở cho Ninh Khả Thanh, đẩy ký giả đang không ngừng hỏi kia sang một bên, đi vào trong hội trường.
Ninh Khả Thanh vẫn mặc đầm trắng thanh thuần khả ái, sắc mặc cô ta ửng hồng kéo Lệ Thiếu Nam, cũng không biết là nóng hay thẹn thùng.
Cô ta nhìn quanh hội trường, cảm thán nói: "Thật là không ngờ chị Khương Niệm là tiểu thư Khương gia, thảo nào lợi hại như vậy."
Cô ta đến chết cũng không biết được chuyện này.
Lệ Thiếu Nam cười nhạt: "Khương Niệm chèn ép em như vậy, sao em còn nói giúp cô ta?"
Ninh Khả Thanh chu chu cái miệng anh đào nhỏ nhắn:
"Không phải... Chị Khương Niệm kỳ thực cũng không có làm gì, em không có trách chị ấy."
Cô ta biết nếu mình nói như thế, Lệ Thiếu Nam sẽ tức giận.
Mà tức giận, hắn sẽ trút giận lên người Khương Niệm.
Khương Niệm, là cô trêu chọc tôi trước, đừng trách tôi.
Tổng tài bá đạo cười lạnh: "Người của tôi không phải muốn bắt nạt là bắt nạt."
"Vậy cũng chỉ có thể trách anh, tôi lại thích bắt nạt người của anh." Giọng nói trong trẻo tươi vui từ bên cạnh vang lên.
Người con gái dung mạo tinh xảo từ trong đám đông bước tới. Cô mặc một bộ váy đỏ như lửa làm cho cô càng trở nên kiều diễm, như hoa hồng nở rộ trong vườn, còn là đóa hồng xinh đẹp nhất.
Con ngươi Lệ Thiếu Nam híp lại, hạ giọng:
"Khương Niệm, cô cho là có Khương gia làm chỗ dựa thì tôi không thể làm khó cô sao?"
"Anh có thể làm khó tôi như thế nào, đánh tôi?" Minh Thù đứng yên, cười khanh khách nói.
Tuy rằng cô cười rất ôn nhu, song ai cũng nhìn ra hiện tại cô rất kiêu ngạo. Sự kiêu ngạo này không cần cố thể hiện ra ngoài, kiêu ngạo từ trong xương tủy phát ra.
Lệ Thiếu Nam giận ra mặt, đã lâu không có ai chống đối hắn như vậy.
Nhưng hắn không còn là thanh niên tuổi trẻ bồng bột xốc nổi, nhanh chóng ép lửa giận xuống:
"Tôi đây mỏi mắt mong chờ."
Minh Thù liếc nhìn Ninh Khả Thanh, ôn nhu cười cười: "Mỏi mắt mong chờ."
Ninh Khả Thanh bỗng cảm thấy có khí lạnh xông vào gáy, ánh mắt không dám đối diện với Minh Thù. Cô ta nhìn sang nơi khác, nắm chặt váy, nhích lại gần Lệ Thiếu Nam.
Lệ Thiếu Nam giống như là lôi Ninh Khả Thanh đi, Minh Thù đứng tại chỗ nhìn bóng dáng bọn họ hòa vào đám đông cho đến khi bên cạnh có người đến gần, cô mới thu hồi tầm nhìn.