"Được được được."
Minh Thù qua loa đáp lời hắn, đẩy hắn vào bên trong.
"Ngươi đẩy ta làm cái gì, ta tự mình đi, ngươi không nghe thấy ta nói sao?"
"Nghe thấy được nghe thấy được."
"..."
Liên Tuế phiền muộn ngồi bên trong, cô chỉ biết khi dễ mình, nếu không phải mình tính tình tốt mới không để cho cô khi dễ.
Liên Tuế tự mình oán thầm, Minh Thù liền trở lại, trong tay bưng một cái khay.
Hắn hơi ngửa đầu nhìn Minh Thù, người phía sau đem khay buông xuống, cúi mặt xuống loay hoay bát đũa.
Cô thử nhiệt độ một chút rồi mới đưa tới miệng Liên Tuế.
Liên Tuế sững sờ nhìn cô.
"Không ăn?" Minh Thù nhíu mày: "Không ăn ta ăn."
Liên Tuế một miệng ngậm chặt thìa, con ngươi ướt sũng trừng cô, mới không cho ngươi ăn!
Một chút lực uy hiếp đều không có.
Hoàn toàn là đang diễn kịch mua vui.
Minh Thù: "..." Tiểu yêu tinh này cứ phạm quy!
Hít sâu!
Bình tĩnh!
Minh Thù bình tĩnh đút cho Liên Tuế.
Cô đút cái gì Liên Tuế liền ăn cái đó, bất quá ăn thứ không thích hắn sẽ nhíu mày rồi mới cố gắng nuốt xuống, vẻ mặt kia khỏi phải nói cũng thấy sự ủy khuất.
Sau khi nuốt xuống, trên khuôn mặt nhỏ mang theo ý cười giống như tiểu hài tử đạt được bánh kẹo.
Minh Thù thở dài.
Đều là mệnh.
Ai bảo đây là tiểu yêu tinh của cô.
-
Tin tức ma pháp sư ở trong thành nhanh chóng lan truyền.
Chỗ ở của Minh Thù bị ma pháp sư chú ý, cũng có người đi tìm phiền toái, đánh lấy khẩu hiệu diệt trừ ma pháp sư hắc ám.
Kết quả tự nhiên là bị Minh Thù đánh cho một trận.
Đánh nhiều liền không có ai lại dám tới tìm chết.
Tự nhiên trải qua sự cố gắng của Quân Nhân Nhân, tên của Minh Thù cũng được truyền bá ra.
Lệnh truy nã cô hai năm trước bị người ta lật ra. Sát nhân cuồng ma, lòng dạ ác độc những nhãn hiệu này lại lần nữa trở lại trên người cô.
Còn cùng Cửu U của thần điện Hắc Ám là cá mè một lứa.
Chuyện trong sơn cốc, hiển nhiên đám người Quân gia kia sau khi ra ngoài cũng không làm sáng tỏ cho cô.
Những người chết kia cuối cùng trở thành cô cùng Cửu U hâm mưu sát hại.
Bất quá mọi người ngoại trừ khiển trách cô trên miệng cũng không dám làm những thứ khác, bởi vì đánh không lại.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đến thời gian ước định tập hợp, Minh Thù mang theo Liên Tuế đi qua.
Địa điểm tập hợp là ở ngoài thành.
Thời điểm Minh Thù đến đã có không ít người ở đây.
"Sao cô ta cũng tới?"
"Cô ta đến làm gì..."
"Quân Thường a..."
Minh Thù đi qua, đám người chủ động cách xa cô, từng ánh mắt đề phòng chỉ trỏ trên người cô.
Minh Thù cũng không thèm để ý, tự mình tìm một chỗ đứng đấy.
Vài phút sau, đội ngũ thần điện chậm rãi đi tới.
Quân Nhân Nhân mang theo người đi phía sau đội ngũ thần điện.
Xe ngựa của thần điện dừng lại, Phương Khê từ bên trong bước ra, có Nguyên Phi bên cạnh Quân Nhân Nhân, dung mạo của Phương Khê liền có chút ảm đạm.
"Sứ thần đại nhân."
Phương Khê gật đầu đứng phía trước, hắn cũng không mở miệng mà là chờ chiếc xe ngựa phía sau.
Khúc Thanh Ca mang theo Thiên Diệp từ trong xe ngựa xuống tới, hắn nhìn Phương Khê một chút, cấp tốc cách hắn xa mấy mét, ánh mắt tìm kiếm Minh Thù trong đám người.
Không cần cố tìm, Minh Thù đứng một mình bên kia, nhìn một chút liền có thể trông thấy.
Ánh mắt Phương Khê tối xuống, thanh âm trầm thấp hỏi người bên cạnh: "Người đến đông đủ chưa?"
"Cũng gần đủ." Người kia trả lời.
"Sứ thần đại nhân." Quân Nhân Nhân mang theo Nguyên Phi tiến lên, chỉ vào Minh Thù bên kia: "Cô ta là ma pháp sư hắc ám, không biết ở đây làm gì."
Phương Khê tự nhiên cũng trông thấy Minh Thù.
Vừa nhìn thấy cô liền nghĩ đến chuyện hai năm trước.
Hai ngày này, tất cả tin tức trong thành đều là tin của cô, Phương Khê nghe nói tất cả đi tìm phiền toái đều bị cô đánh cho bỏ chạy.
Còn có quyền trượng ma pháp trên tay cô...
"Chúng ta đi tiêu diệt ma pháp sư hắc ám, cô ta sẽ không phải là đến làm gián điệp chứ?"
"Sứ thần đại nhân, xin ngài bắt cô ta lại trừng trị!"
"Sứ thần đại nhân..."
Phương Khê đưa tay, bốn phía dần dần an tĩnh lại.
Hắn nhìn về phía Minh Thù bên này, trầm giọng hỏi: "Quân Thường, ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn ở cùng ngươi a." Minh Thù cười tủm tỉm đáp.
Phương Khê: "???"
Ánh mắt Phương Khê trầm xuống: "Ngươi là ma pháp sư hắc ám, không cảm thấy lúc này mình ở đây rất không thích hợp sao?"
"Ồ..." Minh Thù dừng lại vài giây, mỉm cười,"Vậy các ngươi muốn đánh ta tập thể sao?"
Phương Khê: "..."
Đám người: "..."
Cô đây là tại khiêu khích sao?
Lật bàn!
Cô đây chính là đang khiêu khích bọn hắn!
Thời gian hai năm, ai biết cô đã trưởng thành đến mức nào. Phương Khê nhớ tới mục đích chủ yếu mình tới đây, thời điểm này không thể hao tổn thực lực ở chỗ này.
Nhưng để một ma pháp sư hắc ám trà trộn trong đội ngũ, uy nghiêm của thần điện sẽ hư hại.
"Sứ thần đại nhân?" Quân Nhân Nhân kêu một tiếng.
Phương Khê hoàn hồn, hắn nhìn về phía đám người, nói: "Mục đích lần này của chúng ta là tiêu diệt rừng Mê Chướng của ma pháp sư hắc ám, không nên tiêu hao vào lúc này."
Đây chính là uyển chuyển biểu thị không muốn cùng Minh Thù đánh.
"Sứ thần đại nhân, chẳng lẽ phải để Quân Thường đi theo chúng ta?" Có người hỏi.
"Cô ta là ma pháp sư hắc ám, khẳng định cùng một đám với những người kia!"
"Đúng đấy, giải quyết cô ta trước!"
Phương Khê thần sắc không thay đổi: "Vậy trong các chư vị, ai nguyện ý thay mọi người diệt trừ cô ta?"
Đám người kêu la đột nhiên an tĩnh lại.
"Đây không phải là chức trách của thần điện sao?" Có người nói thầm một tiếng.
Phương Khê tựa hồ không ngờ tới cảnh tượng như vậy, vẫy gọi để mọi người tụ tập tới.
Minh Thù đứng bên ngoài cũng không biết bọn hắn nói thầm cái gì.
Khúc Thanh Ca không có đi vào, cách đám người cùng Minh Thù liếc nhau, hắn rất vô tội biểu thị —— ta cái gì cũng không có tham gia, cái gì cũng không biết.
Cuối cùng đám người này an tĩnh lại, ngay cả Quân Nhân Nhân cũng không có tiếp tục giở trò, chỉ là cười lạnh liếc cô một cái rồi mới mang theo Nguyên Phi trở lại đội ngũ của mình.
"Mọi người chuẩn bị tiến vào rừng Mê Chướng."
Phương Khê nói xong câu đó cũng trở về xe ngựa.
Đội ngũ thần điện ở phía trước mở đường, những người còn lại tự giác đi theo phía sau.
Khúc Thanh Ca lặng lẽ lui đến dưới cùng, cùng Minh Thù đi chung một chỗ.
"Ngươi tới thật?" Gần đây động tĩnh của cô có chút lớn a.
"Tại sao không tới."
Khúc Thanh Ca giật giật khóe miệng một cái: "Ngươi cũng không sợ đám người này thật sự ở đây vây công ngươi?"
"Ta lại không sợ bọn họ."
Khúc Thanh Ca: "..."
Ngài là đại lão, ngài lợi hại.
"Ngươi cẩn thận một chút, Phương Khê khẳng định sẽ nghĩ biện pháp đối phó ngươi." Khúc Thanh Ca nhắc nhở cô.
"Vậy không còn gì tốt hơn."
"..."
Hắn thật sự không hiểu nổi tư duy của đại lão.
Bị người ta đối phó, còn không còn gì tốt hơn?
"Tên X kia... Phương Khê còn chưa từ bỏ ngươi sao?" Minh Thù đột nhiên bát quái.
"..." Không đề cập tới cái này, chúng ta vẫn là bằng hữu.
Khúc Thanh Ca hít sâu một hơi: "Ta cũng không biết hắn muốn thế nào, bất quá cũng may thân phận bây giờ của ta, hắn cũng không dám đối phó ta."
*
Phương Khê: Dựa vào cái gì để ta độc thân!
Tiểu tiên nữ: Ngươi thích người không thích ngươi.
Phương Khê: Mạnh mẽ bắt lấy cướp đoạt nghe nói qua chưa? Ngươi nhanh an bài cho ta một cái!
Tiểu tiên nữ: Ta thích tên Khúc Thanh Ca này.
Phương Khê: Cho nên?
Tiểu tiên nữ: Cho nên ta quyết định giúp Khúc Thanh Ca.
Phương Khê:... Tên của ta không phải ngươi lấy sao????
Tiểu tiên nữ: Ta lấy, lại không nhất định phải thích a.
Phương Khê: Tại sao ngươi không cho ta lấy một cái tên dễ nghe?
Tiểu tiên nữ: Tên của ngươi cũng không tệ.
Phương Khê bất ngờ.