Lạ là hoàng đế cũng không phái người tới lấy bức tranh, Từ chủ cùng hoàng đế đột nhiên vứt bỏ ngăn cách, nhốt mình trong phòng "mưu đồ bí mật". Lúc sau, dường như nghĩ cách cứu Vinh Hoa công chúa, người ngựa khắp nơi quay về cung, tăng cường phòng vệ hoàng cung.
Ngay cả Thần Thiên Từ, dường như cũng canh giữ nghiêm ngặt.
Minh Thù vô cùng kinh ngạc, tranh này còn quan trọng hơn mạng sống của Vinh Hoa công chúa?
Nếu thật quan trọng như vậy, tại sao hoàng đế lại đưa bức tranh cho nàng?
Có chút mờ mịt.
"Lấy cho ta chút đồ ăn."
Cần bồi bổ não bộ.
Tri Kỳ vội vàng đem đồ ăn ngon tới.
Khoan đã!
Nếu như Vinh Hoa công chúa chết, trẫm kéo giá trị thù hận kiểu gì?
Cho nên, bây giờ cần nhờ trẫm đi cứu?
Cái phát triển này, hình như có chút không đúng.
Muốn kéo giá trị thù hận, phải đi cứu người dùng để kéo giá trị thù hận, còn có loại thao tác này nữa?
Minh Thù đứng dậy, cuộn tròn bức tranh:
"Tri Kỳ, một lát nữa Từ chủ hỏi ta đi đâu, ngươi cứ nói ta mang theo tranh bỏ trốn."
"A? Công chúa... Người muốn?"
Đầu tiên là Tri Kỳ ngây ra, sau đó khẩn trương nói:
"Hiện tại, người không thể rời Thần Thiên Từ, bên ngoài rất nguy hiểm."
Minh Thù mỉm cười với Tri Kỳ: "Yên tâm, sao ta có thể chết dễ dàng vậy."
Đồ ăn vặt vẫn đang chờ trẫm yêu thương, làm sao có thể tùy tiện chết được.
Tri Kỳ bị nụ cười kia làm cho đầu óc mù mờ, khi lấy lại tinh thần, Minh Thù đã chạy ra khỏi phòng.
Tri Kỳ nhanh chóng đuổi theo ra ngoài: "Công chúa, người trở về đi. Ngăn cản công chúa, mau ngăn cản công chúa!"...
"Phù phù phù!"
Minh Thù phủi cỏ dại trên người, lúc này nàng đứng ở một góc tường vắng vẻ, lộn vòng từ bên cạnh đi qua.
Đã nói, mãn hán toàn tịch , mãn hán toàn tịch, mãn hán toàn tịch!
"Ngươi đừng phun nữa, đi thôi."
Thú nhỏ không lăn, giống như viên đạn, nhảy nhảy theo sau Minh Thù.
Ngươi lại muốn quỵt nợ!
"Ôi, cũng không phải lần đầu tiên, kích động cái gì."
Thú nhỏ: "..."
Ta không còn lời gì để nói.
Mỗi lần giúp nàng, nàng liền quỵt nợ các kiểu!
Tại sao lại có chủ nhân như vậy, tự nghi ngờ bản thân!
Vì sao lập trường của mình lần nào cũng không thể kiên định một chút, chỉ cần một chút...
Tức giận nha!
Tức đến muốn đồng quy vu tận !
Thú nhỏ xù lông thành con nhím, nhắm vào Minh Thù, mượn lực chạy lấy đà, nhảy lên đánh tới, cố sức đập vào người Minh Thù, thân thể Minh Thù lảo đảo một chút, thiếu chút nữa té xuống như chó gặm bùn.
Thú nhỏ men theo trang phục Minh Thù, như làn khói chui vào tay áo nàng.
"Lá gan lớn rồi?"
Minh Thù bóp nó, thú nhỏ co lại thành một cục, gầm gừ đứt quãng.
Minh Thù cười khẽ một tiếng, ác độc dùng sức nhéo nhéo thú nhỏ, sau khi thú nhỏ kháng nghị giãy giụa xong, nàng mới cười đi về nơi phát ra âm thanh họp chợ...
Minh Thù hỏi vị trí bến phà Võ Nam, sau đó nghênh ngang đi đến, trong tay cầm "Tứ Hải Thăng Bình".
Ngay khi, nàng sắp đến gần bến phà Võ Nam, lúc đi ngang qua ngã rẽ, cổ tay đột nhiên bị người nắm, lôi vào hẻm nhỏ bên cạnh.
Hơi lạnh xa lạ như băng, bao phủ Minh Thù, nàng vừa liếc mắt, liền thấy Mộ Hoài mặt lạnh đến rét buốt.
Má ơi!
Nửa đường bắt cóc thiếu nữ xinh đẹp, cướp đồ ăn vặt sao?
Minh Thù cắn môi dưới, đang muốn nói, ánh mắt Mộ Hoài lạnh lẽo, ngón tay lạnh băng nhanh chóng đặt trên môi nàng:
"Đừng nói chuyện."
Phía ngoài ngõ nhỏ, vang lên tiếng bước chân vội vàng, đứng đầu ngõ một hồi, sau đó bỏ đi.
"Ngươi tới nơi này làm gì?"
Mộ Hoài buông Minh Thù ra, gương mặt cứng ngắc.
Minh Thù lộ ra nụ cười ấm áp: "Hoàng thúc ở chỗ này làm gì?"
Hoài vương nhíu mày, ánh mắt hắn rơi vào vật dài dài trong tay Minh Thù:
"Trên tay ngươi cầm cái gì?"
"Ừ... Người không mù đều có thể nhìn ra đây là bức tranh."
Nàng đây là chửi xéo mình mắt mù?
Nếu không phải không thể, bản vương đã tát một cái lệch mặt.
"Tứ Hải Thăng Bình?"
Minh Thù ngay tức khắc nói tiếp: "Ngũ mã phanh thây?"
Mộ Hoài: "..."
Ai cùng ngươi ngũ mã phanh thây, ai cùng ngươi ngũ mã phanh thây, là nữ nhi có thể nho nhã thục nữ một chút hay không.
Luôn có người muốn phá thiết lập của lão tử, làm sao bây giờ!
"Ngươi đem bức tranh đến nơi này làm gì?"
Mộ Hoài vươn tay đè Minh Thù lên tường, không hề dự liệu được ảnh ngược trong ánh mắt lạnh băng càng khắc họa rõ ràng gương mặt Minh Thù, như nhiễm một tầng sương lạnh, mông lung như ngắm hoa trong sương mù.
"Hoàng thúc quản được sao?"
Minh Thù khom lưng từ bên cạnh đi ra: "Tranh này là của ta, ta giải quyết thế nào, là tự do của ta."
Mộ Hoài phát điên, muốn đoạt lấy bức tranh kia, nhưng hiện tại hắn không thể làm như vậy.
"Tranh này rất quan trọng, mang theo bức tranh quay về Thần Thiên Từ đi."
"Như vậy sao được, ta cũng đã đi ra rồi."
Minh Thù từ chối: "Bây giờ đi về đó, không phải là lãng phí biết bao nhiêu sức lực của ta sao?"
"Vương gia, bọn họ..."
Giọng nói Diệp Tùng ngừng lại, hơi giật mình: "Trấn Quốc công chúa, người... Sao người cũng ở đây?"
Mộ Hoài hỏi: "Tình huống như thế nào?"
Diệp Tùng liếc mắt nhìn Minh Thù, thấy Vương gia nhà mình không có ý lo lắng, nói thẳng: "Người mai phục bến phà, Thích Hồng Vệ hẳn đích thân đến."
Thích Hồng Vệ, nàng nhớ kỹ tên này.
Lá thư Từ chủ cho nàng nhìn qua, tên này đã từng xuất hiện.
Hình như là người dẫn đầu tiến hành công cuộc tạo phản.
"Lần này lá gan hắn thật lớn, Thích Hồng Vệ cẩn thận kín đáo, Vinh Hoa cũng không ở đây."
"Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Trong cung còn không có tin tức, không thể lấy bức tranh đi đổi với Vinh Hoa công chúa, với sự yêu thương của bệ hạ đối với Vinh Hoa công chúa, cũng không phải là không thể."
"Bức tranh."
Mộ Hoài nhìn Minh Thù đứng bên cạnh.
Diệp Tùng nhìn sang, lúc này mới phát hiện Minh Thù cầm bức tranh trong tay, nhất thời hắn trợn to mắt.
Người hoàng đế không tới, Trấn Quốc công chúa từng có thù với Vinh Hoa công chúa chạy đến là thế nào? Đừng nói là tới cứu Vinh Hoa công chúa?
"Vương gia, có người tới."
Diệp Tùng nhìn ngoài ngõ nhỏ, thấp giọng nhắc nhở.
Dường như khi hắn vừa dứt lời, một bóng người ở bên ngoài xông vào ngỏ nhõ.
Trong nháy mắt Diệp Tùng ra tay, đối phương có thể không ngờ có người ở đây, sửng sốt một chút, nhưng phản ứng nhanh nhạy, trước tiên tránh khỏi công kích Diệp Tùng, nhảy sang nơi khác trong ngõ hẻm.
"Là ai!"
Diệp Tùng thấp giọng hô một tiếng.
"Đi ngang qua."
Đối phương giảm tông giọng xuống, nghe giọng khàn khàn vài phần, đầu cũng hơi cúi thấp, hiển nhiên là không muốn người nhận ra nàng.
Minh Thù đột nhiên nói: "Trình Cẩm Vân."
Đối phương theo bản năng nhìn về phía Minh Thù, trong ánh mắt chợt lóe lên sự khiếp sợ.
"Thật đúng là ngươi."
Minh Thù cười, lúc này mặc thành như vậy, lại là cô nương, xuất hiện ở nơi này làm sao không phải là nữ chính giả được?
"Nhận lầm người."
"Phải không? Thế nhưng Trình tiểu thư, vật trên người ngươi bị rơi kìa, ngọc bội Tường Vân kia không phải của ngươi sao?"
Ngọc bội Tường Vân... Đối phương vô thức theo ánh mắt Minh Thù nhìn trên mặt đất, nhưng trên mặt đất không có gì.
"Nhìn xem, ngươi còn không thừa nhận."
Lần trước ở ngự hoa viên, nhìn thấy Trình Cẩm Vân đeo bên hông, nàng tự nhiên biết đó là hoa văn gì.
Trình Cẩm Vân nghiến răng: "Ngươi lừa ta."
"Lừa ngươi thì sao? Ngươi không phải là tiểu thư Trình gia mà?"
"..."
Trình Cẩm Vân không thể cãi lại.
Sao nàng ta lại ở đây?
Minh Thù cầm bức tranh trong tay nói: "Hôm nay thật kịp lúc, đều là tới vì bức tranh sao?"
Vật quý như vậy ở trong tay trẫm, nhất định đổi được rất nhiều đồ ăn
Mà khoan...
Trẫm đến để làm việc, bình tĩnh, không thể bị đồ ăn vặt dụ dỗ.