Hoa Giản tìm bừa một lý do, Minh Thù tất nhiên không tin, cô đoán đồ thần kinh này cũng có nhiệm vụ tương tự cô.
Nhưng mấy lần gần nhất, hắn cứ nhìn chằm chằm phiếu giảm giá đồ ăn vặt của cô đòi giết, nghĩ như thế nào cũng không phù hợp.
"Không được đụng tới cô ta." Minh Thù đe dọa Hoa Giản.
"Dựa vào cái gì!"
Cô không phải cũng đánh cô ta sao? Dựa vào cái gì không cho phép lão tử giết?
Chỉ cho nhà quan đốt lửa, không cho người dân thắp đèn sao?
Lão tử không phục!
Minh Thù cười sâu sắc, cô nhẹ giọng nói: "Không phục cũng phải nhịn."
Dựa vào cái gì bắt lão tử phải nhịn, cô là cái quái gì.
Đợi đã!
Vừa rồi hắn dường như không nói ra miệng.
Hẳn là... không có chứ?
Hoa Giản không xác định được, nếu như không nói ra, cô ta làm sao biết mình nghĩ cái gì? Chẳng lẽ là mình quá tức giận, nói lên thành tiếng?
Không phải... không phải, không phải.
Lão tử là một nhiệm vụ giả có tu dưỡng, sao có thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy.
Minh Thù không biết Hoa Giản suy nghĩ gì, ngẩng đầu liếc về phía lúc nãy Giản Oánh trốn, đã không thấy người đâu. Có lẽ là đã rời đi.
Cô đứng lên, đi tới rút con dao từ trên cây xuống.
Minh Thù đã thấy con dao này nhiều lần nhưng chưa từng sờ qua.
Cầm vào tay thấy lạnh, trọng lượng nặng hơn so với dao bình thường, dài hơn bàn tay của một người đàn ông trưởng thành một chút.
Một cánh tay từ phía sau đưa tới, nắm lấy lưỡi dao.
Minh Thù theo bản năng buông ra, con dao nhỏ bị Hoa Giản ung dung cầm về, hắn đưa tay ra phía sau lưng.
Minh Thù hừ một tiếng, đi về phía Tĩnh Sơn.
"Cô tụ tập nhiều yêu tinh như vậy làm gì?" Hoa Giản cất dao đi, đuổi theo Minh Thù.
"Kế thừa ngôi vị hoàng đế, không phải nói cho anh biết rồi sao, trí nhớ bị chó tha rồi à?" Minh Thù lấy chiếc bánh bao chưa ăn hết ra, mùi sữa thơm ở trong miệng tỏa ra, trong giọng nói phảng phất thêm mấy phần mềm mại mùi sữa thơm.
"Ăn nhiều hạch đào vào cho bổ não."
Hoa Giản: "..." Nói móc để mắng lão tử không được thông minh sao? Cái gì mà phá hỏng nhiệm vụ, lão tử mặc kệ!
Hoa Giản đi nhanh vài bước, vượt lên trước Minh Thù.
Minh Thù chậm rãi ở phía sau, nhìn bóng lưng Hoa Giản dường như muốn lao thẳng tới chiến trường, tâm trạng vui vẻ.
Lúc đến Tĩnh Sơn, Minh Thù lên núi. Hoa Giản dừng lại, quay đầu nhìn cô: "Cô không theo tôi trở về sao?"
"Không."
Hoa Giản im lặng một lúc, cũng không nói gì, quay đầu rời đi.
Trở về chọc tức hắn, còn không bằng để cho cô tự sinh tự diệt.
Minh Thù đứng ở chân núi nhìn hắn, một lúc lâu cô bỗng nhiên lướt tới, ngăn ở trước mặt Hoa Giản, cười xán lạn: "Nói cho anh một bí mật."
"Gì?" Hoa Giản hơi đề phòng.
"Anh ngu như lợn."
Hoa Giản: "..."
Dao đâu!
Đừng có cản lão tử, ngày hôm nay nhất định phải chém chết cô ta.
Lại còn cố ý chạy tới mắng hắn, đầu óc đúng là có bệnh!
Minh Thù cười cười lướt đi, mái tóc mềm mại phất qua mặt hắn mang theo hương hoa đào thấm vào ruột gan. Hoa Giản cúi đầu nhìn đồ vật trong tay.
Là một bình thủy tinh trong suốt.
Bên trong có điểm sáng nhỏ vụn dán vào vách bình, lóe lên ánh sáng.
Đây là... Phượng Linh Điệp?
Hoa Giản quay đầu nhìn về phía Tĩnh Sơn, rừng trúc lay động, sớm đã tìm không thấy tung tích của cô.
-
Giản Oánh cuối cùng cũng được tìm thấy, những người khác đều đã rút lui, Minh Thù bảo các yêu tinh trong rừng đi tìm Yêu đan.
Yêu nhiều như thế, có thể miễn cưỡng cảm nhận được vị trí của Yêu đan nên việc đào được Yêu đan cũng không quá khó khăn.
Minh Thù cầm lấy Yêu đan mà đám yêu tinh trình lên, nó to bằng ngón tay cái, giống như chu sa huyết hồng lộ ra sức mạnh bàng bạc.
Mặc dù chỉ là Yêu đan cũng đã biểu lộ sức mạnh làm cho các yêu tinh sợ hãi, có thể thấy được con đại yêu quái này lúc sống xác thực rất... lớn.
Cô tìm một tảng đá bằng phẳng, đặt Yêu đan phía trên, dùng tay mài thành bột. Minh Thù cũng không muốn ăn món đồ này.
Đám yêu tinh ngơ ngác nhìn, bọn chúng tu vi thấp nên mới có cảm giác sợ hãi với Yêu đan, nhưng đại vương mới nhậm chức không sợ mới phải chứ...
Cô ấy sao lại nghiền thành bột rồi?
Đây chính là Yêu đan!
Ăn có thể tăng tu vi!
Đại vương, dừng tay!
Minh Thù mài toàn bộ Yêu đan thành bột phấn, sau đó cho một ít vào một chén nước, quay sang nói với mọi người: "Tới đây đi, người nào thử độc trước."
Đám yêu tinh: "..."
Tất cả mọi người thấy kinh sợ, đột nhiên cảm thấy Yêu đan giống như thuốc độc, không ai dám lên trước.
"Quốc bảo, ngươi tới đây." Minh Thù ý bảo Đại Bảo.
Đại Bảo trừng mắt gấu trúc: "Tại... tại sao vậy?"
"Ngươi là quốc bảo." Minh Thù cười tủm tỉm nhét chén nước vào móng vuốt phủ đầy lông xù của hắn, thuận tay lấy luôn măng trên tay hắn còn chưa kịp ăn.
"Này nhị đương gia, ở đây có rất nhiều yêu tinh đang nhìn, đừng sợ!"
Đại-nhị đương gia-quốc bảo-Bảo: "..."
Mưu sát!
Đây là mưu sát, ta muốn báo cảnh sát, hu hu, nơi này có người hành hạ quốc bảo.
Trả măng lại cho ta.
Ở trên Tĩnh Sơn, cũng không phải là cây măng nào cũng chứa đựng linh khí. Cây măng này không biết Đại Bảo lấy từ đâu, Minh Thù không tìm được, chỉ có thể đoạt từ trên tay Đại Bảo.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của đám yêu tinh, Đại Bảo cắn răng uống chén nước kia một hơi cạn sạch.
"Không có mùi vị gì." Đại Bảo uống xong quẹt miệng nói nhưng một giây sau hắn liền ôm bụng, khuôn mặt gấu trúc trở nên xám xịt. Hắn cắn răng nghiến lợi rít gào:
"A, nếu ta chết các người đều là hung thủ, mưu sát quốc bảo là phạm pháp!"
Nhà vệ sinh.
Hắn muốn đi nhà vệ sinh!
Đại Bảo chạy về nơi không có yêu tinh, lũ yêu tinh nhao nhao lui về phía sau, rất sợ Minh Thù cũng bắt bọn chúng uống một hớp.
Minh Thù: "..." Cái này không phải là đồ tốt sao?
Đám tiểu yêu tinh này sợ như thế làm gì?
Giới yêu này quá là không được.
Lũ yêu tinh nói rằng tinh hoa nhật nguyệt tốt hơn, món đồ chơi Yêu đan này không cẩn thận ăn vào sẽ chết yêu, bọn họ sợ.
Một hồi lâu sau Đại Bảo mệt lả trở về, ngồi lên một thân cây đổ ngang trên mặt đất.
Răng rắc...
Trên thân cây phát ra tiếng gãy nứt.
Đại Bảo bị ngã trên mặt đất, miệng ăn đầy bùn đất, thân thể vụng về kia lúc này trông thật khôi hài.
"Phụt!"
"Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười đâu." Đại Bảo thét lên với đám tiểu yêu tinh đang cười.
Minh Thù cười khẽ: "Quốc bảo, ngươi nên giảm cân."
Đại Bảo bò dậy, mới vừa đứng vững thì trở thành một thiếu niên khoảng mười hai, mười ba tuổi, da trắng nõn nà.
Đại Bảo: "..."
Lũ yêu tinh: "..."
Đại Bảo không phải không biến hóa được, chỉ là hắn nói, quốc bảo phải có hình dáng quốc bảo.
Bản thể của hắn được hoan nghênh hơn nên ngay cả Minh Thù cũng chưa từng thấy dáng vẻ biến hóa của hắn.
Lúc này bất ngờ lại biến hóa...
Đại Bảo nín thở, cả khuôn mặt đỏ bừng. Một phút sau, hắn bất ngờ ngồi xuống đất gào khan: "Ta không biến trở lại được."
Một thiếu niên da trắng nõn nà ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, cảnh tượng này...
Đám yêu tinh, kể cả Minh Thù đều cảm thấy có chút xấu hổ.
Một lát sau, Minh Thù phá vỡ im lặng: "Đó có thể do bổ quá, ngươi tốt nhất cứ hấp thu thật tốt, rất nhanh sẽ có thể biến trở lại."
Đại Bảo khóe mắt đỏ bừng, nước mắt ròng ròng chảy xuống, có thể thấy được cực kỳ thương tâm.
Minh Thù nhìn không chớp mắt, bình tĩnh cho tất cả bột phấn còn lại vào một thùng nước để cho đám yêu tinh tới uống, còn thừa lại chia cho bọn họ cầm đi mê hoặc các yêu tinh khác gia nhập vào đại nghiệp kế thừa ngôi vị hoàng đế của cô.