Tiểu tinh linh trên một chiếc lá, đối với người trước mặt làm như không nhìn thấy.
"Chẳng phải chỉ sờ cánh ngươi một chút, cần phải tức giận với ta lâu như thế sao?"
"Ta đã nói không muốn bị sờ soạng!!" Thiếu niên tức hổn hển.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, trên mặt hắn liền đỏ như thiêu như đốt, đỏ từ khuôn mặt đến mang tai.
Quá... Xấu hổ.
Minh Thù liếc nhìn hắn: "Không phải ngươi rất dễ chịu sao?"
"Ngươi nói bậy!" Thiếu niên đứng lên, thở phì phò chỉ vào Minh Thù: "Ngươi ngươi..."
Ngươi nửa ngày, cuối cùng lại giận.
Minh Thù đem hắn từ trên phiến lá lấy xuống.
"Ngươi thả ta ra, ngươi đừng đụng vào ta!" Thiếu niên giãy giụa.
"Được, ta sai rồi, sau này không sờ nữa." Ai biết cánh của tinh linh sẽ mẫn cảm như vậy, cô cũng chỉ sờ mấy lần...
Mềm trơn mềm trượt, xúc cảm đặc biệt dễ chịu.
Tìm cơ hội dỗ dành hắn, lại cho mình sờ sờ.
Liên Tuế đối với chuyện này tựa hồ có chút canh cánh trong lòng, trước kia Minh Thù dỗ hai câu liền tốt, lần này dỗ nửa ngày cũng chưa thấy thái độ hắn hoà hoãn.
Minh Thù có chút sầu.
Cuối cùng dứt khoát mặc kệ hắn, ôm hắn rồi ăn cái gì đó.
Liên Tuế: "??"
"Ăn không? Minh Thù bóp nát một khối nhỏ đưa tới bên miệng hắn.
"Không ăn!"
Minh Thù lấy về đút cho mình.
Một phút sau, lại một khối nhỏ đưa tới trước mặt hắn: "Ăn không?"
"Không ăn!"
Nhưng lần này Minh Thù không có thu hồi lại, ngược lại cưỡng ép đút cho hắn: "Ăn ngon, ngươi nếm thử."
Đồ ăn tan ra trong miệng, mùi thơm tràn ngập.
"Ngon không?"
Tiểu tinh linh hừ lạnh một tiếng: "Không muốn ăn."
"Há, vậy không cho ngươi ăn." Trẫm có thể một mình ăn vui vẻ.
Tiểu tinh linh: "???"
Minh Thù ngoài miệng nói không cho hắn ăn nhưng cuối cùng vẫn dỗ dành đút cho hắn một chút, Liên Tuế một lúc sau liền không tức giận.
Minh Thù đưa tới bên miệng hắn, hắn há miệng cắn, đầu lưỡi liếm liếm ngón tay Minh Thù.
Liên Tuế đoán chừng chỉ là thói quen liếm liếm, không có ý gì đặc biệt.
Minh Thù lại có chút dừng vài giây.
"Liên Tuế." Minh Thù đột nhiên gọi hắn: "Biến trở về."
Tiểu tinh linh chấn kinh: "Không cho ngươi sờ cánh."
"Biến lớn."
Liên Tuế hạ mắt, trong con ngươi màu vàng óng tràn đầy nghi hoặc, hắn hơi suy nghĩ một chút, biến trở về bộ dáng thiếu niên.
Minh Thù kéo hắn vào trong ngực.
"Ngô..."
Tại sao cô lại ôm mình!
Mùi vị ngọt ngào trên người Liên Tuế cùng mùi hương đồ ăn hỗn hợp, Minh Thù hận không thể ăn luôn hắn.
"Sao ngươi có thể ngọt như thế." Minh Thù thở dài.
Thiếu niên mờ mịt giơ tay liếm liếm mu bàn tay mình: "Không ngọt."
Minh Thù buồn cười: "Ta nói ngươi ngọt ngươi liền ngọt."
"Ồ." Thiếu niên nhu thuận đáp một tiếng.
Đây chính là nguyên nhân cô động một chút lại hôn mình?
"Chúng ta còn phải đợi bên trong sao?" Không khí trong này hắn không quá ưa thích, bất quá hắn không nói, sợ cô ngại mình phiền phức.
"Hừm, muốn ra ngoài rồi?"
"Ừ." Liên Tuế ôm eo cô: "Lúc nào có thể ra ngoài?"
"Ngươi muốn ra ngoài... Sáng nau đi." Ra ngoài chờ tiểu tinh nghịch kia ra, tin tưởng hắn sẽ không ngủm nhanh như vậy.
"Chuyện của ngươi đã xong sao?"
"Ta có chuyện gì để xử lý a."
"Vậy ngươi vào làm gì?" Liên Tuế ngẩng đầu, một mặt mờ mịt.
"Tùy tiện nhìn một chút." Xem náo nhiệt thôi, còn có thể làm gì, bất quá bên trong ăn quá ít, vẫn là ra ngoài đi.
"..."
Liên Tuế không biết nên hình dung tâm tình của mình thế nào, hắn cho là cô tiến vào là có chuyện muốn làm.
Kết quả cô chính là tiến vào tùy tiện nhìn?
Nhìn cái gì?
Hắn là tinh linh đẹp mắt nhất tộc tinh linh, còn chưa đủ cho cô nhìn sao?
Liên Tuế đột nhiên hừ một tiếng, Minh Thù nhéo nhéo lòng bàn tay hắn một cái: "Lại hừ cái gì? Có phải là nằm không thoải mái?"
"Ngươi đáng ghét."
"..."
-
Trời vừa sáng, Minh Thù liền mang theo Liên Tuế ra ngoài, có ma pháp sư hắc ám kia khai ra, Minh Thù đã biết tránh khỏi những ma pháp mê trận kia ra ngoài thế nào.
Đi không bao xa Minh Thù đã nhìn thấy Khúc Thanh Ca.
Khúc Thanh Ca sắc mặt tái nhợt nằm trong bụi cỏ, chỉ lộ ra nửa thân thể, trên thân tất cả đều là máu, ngực không chập trùng, không biết sống chết.
Minh Thù từ được xa, dò xét một chút: "Chết a?"
Liên Tuế lắc đầu: "Không có."
Minh Thù tiến lên đem người đẩy ra ngoài.
"Cần trị liệu không?" Liên Tuế hỏi Minh Thù.
"Hừm, tùy tiện trị đi."
"Ồ."
Liên Tuế quăng mấy thuật trị liệu trên người Khúc Thanh Ca.
Thuật trị liệu lập tức hiệu quả, sắc mặt Khúc Thanh Ca biến tốt đẹp, hơi thở đều mạnh hơn rất nhiều.
Bất quá vẫn là gần nửa giờ mới tỉnh lại, nhìn thấy thiếu nữ mặt áo bào đen nhồi trên bãi cỏ, hắn có chút hoảng hốt.
Hắn ở đâu?
"Thiên Diệp!"
Khúc Thanh Ca đột nhiên ngồi dậy, thần sắc lo lắng tìm khắp người cũng không tìm được Thiên Diệp.
"Thiên Diệp... không thấy Thiên Diệp."
"Ngươi ném người ta chỗ nào rồi?"
"Ta không có!" Khúc Thanh Ca ráng chống đỡ đứng lên: "Ta có thể cảm giác được cô ấy, ta muốn đi tìm cô ấy."
"Ngươi như vậy... Ài, ta nói ngươi còn chưa tìm được người ngươi đã ngủm trước."
"Ta muốn đi tìm cô ấy."
Khúc Thanh Ca lung la lung lay đi lên phía trước, còn chưa đi được hai mét, thân thể đã mềm nhũn ngã xuống.
Hắn giãy giụa đứng lên.
"Ngươi đừng lãng phí thể lực Liên Tuế nhà ta cứu ngươi." Minh Thù đem hắn lôi trở lại, ném trong bụi cỏ: "Ngươi nhìn vết thương của ngưoi đi."
Khúc Thanh Ca cúi đầu xuống.
"Thiên Diệp là vì cứu ta..." Hắn thì thào một tiếng: "Ta phải đi tìm cô ấy."
Minh Thù: "..."
Thời gian ngắn ngủi như thế đã xảy ra chuyện gì?
"Ngươi muốn tìm cô ta, trước tiên cần phải để cho mình tốt, không thì ngươi còn chưa tìm được cô ta liền ngủm trước." Minh Thù tức giận: "Ta cũng không có thời gian cứu ngươi lần một lần hai."
Khúc Thanh Ca tỉnh táo lại.
Chủ yếu là thân thể của hắn không có khí lực gì, không đứng dậy được.
"Xảy ra chuyện gì?"
Con ngươi không có tiêu cự của Khúc Thanh Ca dần dần định lại trên người Minh Thù.
Đáy mắt hắn tuôn ra sự hận thù.
"Phương Khê!"
Minh Thù: "..." Ngươi nhìn trẫm hét Phương Khê cái gì!
Khúc Thanh Ca hít sâu một hơi, mới chậm rãi nói ra.
Đêm hôm đó, Phương Khê dụng kế dẫn dụ thứ ban đêm tập kích bọn họ.
Mưu kế có hiệu quả.
Sau đó phát hiện thứ tập kích bọn họ chính là ma pháp sư hắc ám, tất cả mọi người có chút không thể tin được.
Bất quá biết là người, không phải vật gì kỳ quái làm đám người thở phào.
Thời điểm đánh nhau, Phương Khê cách hắn rất gần.
Bốn phía đều là người của thần điện, ngay từ đầu hắn cũng không có chú ý, nhưng Phương Khê đột nhiên động thủ với hắn.
Vừa mới bắt đầu hắn thật sự coi là Phương Khê muốn động thủ với hắn, ai biết người hắn muốn đối phó không phải hắn, là Thiên Diệp.
Sức chiến đấu của Thiên Diệp rất yếu, nào có phải là đối thủ của Phương Khê.
Càng khiến người ta ngoài ý muốn là ma pháp sư hắc ám đột nhiên tăng nhiều, bọn hắn bên này càng phí sức.
Lúc ấy ma pháp sư hắc ám, Phương Khê cùng người của thần điện hỗn loạn tưng bừng.
Hắn không nhớ rõ mình bị ai đánh tổn thương.
Có người kéo hắn chạy, hắn muốn tìm Thiên Diệp, thế nhưng các loại ma pháp bay loạn, hắn căn bản không nhìn thấy Thiên Diệp.
Hắn gọi cô cũng không có bất kỳ tiếng đáp lại nào.
Chờ hắn tỉnh lại...
Hắn đang ở chỗ này.