Vừa về đến Thanh Thị, Thượng Quan Kỳ đã gọi điện đến ngay. Mình Thù chỉ ậm ừ vài câu đối phó rồi cúp máy và kêu Lục Mao đổi ngay số điện thoại khác.
Cô từ chối chưa đủ thẳng thừng hay sao?
Thật đau đầu.
Đồ ăn vặt của trẫm đâu rồi.
Quả thực Thượng Quan Kỳ vẫn chưa từ bỏ. Minh Thù đổi số điện thoại rồi, không liên lạc được quả nhiên một thời gian sau không thấy hắn có hành động gì nữa.
Sắp hết tháng sáu rồi.
Trời ngày càng nóng nực, Minh Thù cả ngày trời chỉ có ngồi ôm que kem.
"Gần đây đại công tử Lương Thần của tập đoàn Lương Thị tiếp nhận công việc của công ty Phú Thịnh, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi là hai tháng đã dành được một hạng mục quan trọng, có thể gọi là tuổi trẻ tài cao."
Không biết ai đã đổi ti vi sang kênh tin tức giải trí. Nhác nghe thấy tên Lương Thần, Minh Thù vội ôm cây kem đến trước ti vi, nhìn chằm chằm vào trong đó.
Công ty Phú Thịnh...
Đây chủ yếu là để ám chỉ khoa học đen, Quý Việt An dựa vào ngón nghề này để phát triển một đế quốc khoa học hùng mạnh.
"Lục Mao."
Lục Mao bực dọc ngó đầu vào: "Đại tiểu thư, tôi có tên họ đàng hoàng, cô có thể đừng gọi tôi là Lục Mao nữa được không?"
Minh Thù chuyển sang ngồi trên sofa: "Dạo gần đây Quý Việt An đang làm gì?"
Lục Mao nhíu mày, làm sao mà hắn biết được gần đây Quý Việt An đang làm gì chứ.
"Tôi sẽ đi điều tra ngay."
Lục Mao rụt đầu lại, tự xoa đầu mình rồi rút điện thoại ra sai người đi điều tra Quý Việt An.
Bọn cấp dưới rất nhanh chóng truyền tin về.
Gần đây thái độ của Quý gia với Quý Việt An đã tốt hơn nhiều, Quý Việt An kiếm được một khoản tiền đang chuẩn bị mở công ty nhưng tiền đầu tư không đủ nên hắn đang rất buồn bực.
Minh Thù sai Lục Mao mời Quý Việt An đến gặp.
Tục ngữ có câu một lạ hai quen, ba thì tự nhiên như ruồi.
Minh Thù bảo Quý Việt An nấu cơm, hắn cũng không cằn nhằn câu nào, vì cũng có chuyện đang muốn hỏi cô thế nên hắn đã chuẩn bị một bữa rất thịnh soạn.
Minh Thù ăn xong, Quý Việt An vẫn chưa nghĩ ra phải mở màn thế nào thì đã nghe thấy cô gái đối diện hỏi thẳng tuột luôn: "Đang thiếu tiền phải không?"
Quý Việt An giật mình: "Ôn tiểu thư, tôi không bán thân đâu."
"Tôi đây cũng không vừa mắt anh đâu nhé." Minh Thù cười:
"Tôi nghe nói gần đây anh đang thành lập công ty?"
Quý Việt An không chối: "Ừ."
Minh Thù đưa tay ra đếm, cười cực kỳ ngọt ngào: "Mỗi tuần đến nấu cho tôi ba bữa, tôi sẽ đầu tư vô điều kiện."
Quý Việt An: "..."
Chỉ cần nấu ba bữa ăn là sẽ nhận được đầu tư vô điều kiện?
Ông trời có làm mưa bánh thì cũng không dễ ăn thế này.
"Ôn tiểu thư, rốt cuộc cô có mục đích gì, cứ nói ra đi." Hắn nghĩ làm gì có người tốt bụng như vậy, chắc chắn cô có mục đích gì đó.
"Cô làm thế này tôi rất khó chịu."
"Vừa nãy tôi nói rồi đấy thôi, người khác muốn được đầu tư cũng đừng hòng." Nếu không phải vì anh nấu ăn ngon còn lâu trẫm mới hạ cố đến.
Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, hắn ngó sang Lục Mao đang đứng phía xa, lùi gần hơn về phía Minh Thù: "Ôn tiểu thư, có việc này tôi muốn hỏi cô."
"Mỗi món một vấn đề."
Quý Việt An: "..."
Trong đồ ăn hắn nấu có vàng hay sao?
"Được rồi, không thành vấn đề." Chỉ là nấu ăn thôi mà.
"Ôn tiểu thư, sợi dây chuyền đó sao cô lại đưa cho tôi?"
Trước đây hắn không biết chỗ đặc biệt của sợi dây chuyền đó, bây giờ biết rồi. Cô lại còn rất chắc chắn nói nó là của anh, chắc chắn là cô đã biết gì đó."
Minh Thù cười nhẹ: "Anh biết tiên tri hay sao?"
Quý Việt An: "Những thứ ở trong ti vi?"
Minh Thù nghiêm túc gật đầu: "Có lẽ là thế cho nên sợi dây đó được định sẵn là dành cho anh. Anh là người được định là sẽ trở thành người đàn ông thay đổi thế giới, tương lai anh sẽ sở hữu một đế quốc khoa học kỹ thuật hùng mạnh."
Quý Việt An vẫn cảm thấy Minh Thù như đang lừa mình. Hiện giờ đến công ty còn mở không nổi, còn đế quốc khoa học kỹ thuật hùng mạnh cái gì chứ, cô không thấy mình nói quá sao.
"Thế nào, tôi nói hay không, anh có tin không?"
Quý Việt An: "..." Ha ha.
"Được rồi, mười món anh mau đi làm ngay đi."
Cô đã trả lời mười vấn đề chưa? Sao cô lại mặt dạn mày dày đòi mười món ăn cơ chứ.
Quý Việt An không rõ Minh Thù đã biết những gì nhưng cô nhất định là đã biết vài thứ, có thể nhắc đến chuyện đế quốc khoa học chứng tỏ cô cũng đã biết về sợi dây chuyền đó.
Quý Việt An khá bất ngờ cho nên nấu ăn xong hắn đã tiếp nhận khoản đầu tư của Minh Thù.
Một cố nhân không biết rõ và một cố nhân không rõ nguồn gốc.
Quý Việt An lựa chọn vế sau.
Nếu cô có mục đích gì thì sớm muộn cũng sẽ lộ ra thôi, dù sao thì bây giờ hắn cũng đang nghèo rớt mồng tơi.
Quý Việt An vừa nghĩ đến đó liền cảm thấy an tâm.
-
Có tiền rồi công ty nhanh chóng phát triển, hợp tác với hắn đều là bạn bè đại học nhưng nắm nhiều cổ phần nhất lại là Minh Thù cho nên cô mới là bà chủ thực sự.
Lúc rảnh rỗi Minh Thù liền tới công ty ăn chực, dù sao thì Quý Việt An nấu ăn cũng ngon.
"Anh Quý, khai thật đi, anh rước đâu ra cái vận đào hoa này vậy?" Một người anh em thân thiết nắm cổ Quý Việt An nhỏ giọng hỏi dò.
Không lâu trước đây họ còn đang ảo não vì tiền, thế mà bây giờ đã u sầu vì tiêu tiền rồi.
Cô chủ lớn này lắm tiền nên phung phí hay sao?
Quý Việt An hất tay người anh em đó ra: "Sắp phải đi thi đấu rồi, code của cậu đã xong chưa?"
"Ôi trời, chuyện nhỏ, nghe nói công ty Phú Thịnh cũng muốn tham gia đấy." Nói đến việc chính sự thì người anh em đó trở nên rất nghiêm túc:
"Công ty Phú Thịnh luôn là người đứng đầu trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật. Anh Quý, liệu chúng ta có thắng nổi không?"
Quý Việt An có phần mềm hack trong tay nên rất tự tin vỗ vai người anh em: "Chắc chắn sẽ thắng."
Minh Thù nằm rạp trên bàn, bên cạnh mấy con chó máy cứ chạy lòng vòng đi đi về về. Thú nhỏ ở trong túi Minh Thù nhìn mấy con thú máy đó vẻ rất thích thú.
"Các anh sắp đi thi?"
Minh Thù tắt mấy con chó máy, đi về phía hai người.
"Vâng, đúng vậy." Cậu bạn gật đầu.
"Thực ra công ty chúng ta vẫn chưa có sản phẩm gì đáng kể, hy vọng có thể trổ tài trên sàn đấu. Nói không chừng còn có có thể giành được giải nhất đó."
Minh Thù nghiêng đầu: "Vậy các anh lấy cái gì để thi thố?"
Quý Việt An không định nói cho Minh Thù biết nhưng cậu bạn kia lại coi Minh Thù là bà chủ lớn nên cực kỳ nhiệt tình giới thiệu chi tiết cho cô.
Sản phẩm họ chuẩn bị đưa đi dự thi là một chiếc mắt kính 3D. Khoa học kỹ thuật hiện giờ vẫn chưa tiến bộ đến mức độ đó, chữ 3D vẫn chỉ là lý thuyết ở trên mặt giấy.
Nếu họ có thể thành công, không lâu sau trò chơi 3D có thể được hiện thực hóa.
Kính 3D chỉ là công năng thấp nhất mà Quý Việt An có được nên hắn đưa rất dễ dàng.
"Cũng giỏi đấy." Minh Thù chỉ khen một câu vô thưởng vô phạt, sau đó hết hứng lại nằm dài ra bàn ăn tiếp.
Cậu bạn: "..." Người ta nói một cách nhiệt tình như vậy mà sao lại trưng ra phản ứng như thế.
Hiện giờ Quý Việt An đang thiếu nhân lực, thêm nữa hắn cộng với đám bạn cũng chỉ mới bốn người, hai người còn lại cũng là bạn đại học của hắn.
Minh Thù đợi Quý Việt An tan làm, mắt sáng trưng: "Hôm nay ăn món gì thế?"
Quý Việt An cả ngày mệt mỏi làm việc, còn phải làm bảo mẫu nấu cơm nữa, thật là nhọc lòng quá đi.
Người anh em kia nháy mắt trêu chọc Quý Việt An rồi cùng hai người bạn học khác bỏ đi.
Quý Việt An: "..." Giữa hai người thực sự không có quan hệ gì cả mà.
Thậm chí hắn còn nghi ngờ nếu không phải hắn biết nấu ăn thì liệu cô có thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một lần hay không.