Thanh âm của các nữ sinh im bặt lại.
Dồn dập tò mò nhìn chiếc xe.
Chiếc xe này nhìn qua đơn giản, nhưng đối với người am hiểu xe hơi một chút liền sẽ phát hiện giá trị của chiếc xe này không nhỏ.
Không phải người bình thường có thể lái nổi.
Cửa xe bị đẩy ra, một nam nhân mặc tây phục thắt nơ vòng qua xe, mở cửa xe phía sau cung kính mời người trong xe ra.
Giày da từ cửa xe bước ra giẫm lên mặt đất, đôi chân thon dài thẳng tắp chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
"A..."
"Thật đẹp trai a!"
Trong nháy mắt nam nhân xuất hiện, bốn phía vang lên tiếng thét chói tai của các nữ sinh.
Thư Tuyết giống như chấn kinh nhìn nam nhân.
Nữ sinh bên cạnh Thư Tuyết hơi kích động nắm lấy tay cô ta: "Đây không phải... Vị tiên sinh lần trước chúng ta gặp ở Tinh Quang SHOW sao?"
"Trời ạ, anh ấy đến trường của chúng ta làm gì?"
Nam nhân đi đến trước mặt Thư Tuyết, ưu nhã vươn tay: "Thư Tuyết tiểu thư, có thể mời cô đi ăn tối hay không.
Bốn phía là một trận tiếng nức nở.
Ánh mắt ao ước của các nữ sinh rơi vào trên người Thư Tuyết.
Thư Tuyết sắc mặt ửng đỏ, đáy lòng lại có chút đắc ý.
Minh Thù mang theo cặp sách đứng đằng sau đám người nhìn Thư Tuyết thẹn thùng đồng ý đưa tay gcho nam nhân kia.
Cô vòng qua đám người đi đến trước xe nhà mình, mở cửa lên xe.
Tuyên Ca trên xe, Minh Thù có chút ngoài ý muốn: "Tại sao lại là anh?"
Tuyên Ca ngồi trên ghế lái, sau khi hắn nổ máy liền đáp một tiếng: "Lái xe xin nghỉ phép."
"Thật sao."
Minh Thù ngờ vực liếc hắn một cái, không có hảo ý hỏi: "Anh chủ động tới đón tôi, sẽ không phải là thích tôi chứ?"
Tuyên Ca cầm súng cũng sẽ không run mà động thủ, lúc này lại run lên một cái.
Hắn hít sâu, ngữ điệu hoàn toàn hững hờ như trước đây: "Cô suy nghĩ nhiều rồi."
Minh Thù mím môi cười nhạt: "Vậy chắc là tôi nghĩ nhiều rồi."
Tuyên Ca không lên tiếng, đạp xuống chân ga.
Chiếc xe sang trọng từ bên kia chạy qua.
So với chiếc xe khiêm tốn này, xe của Minh Thù lộ ra khí chất hơn nhiều.
Xe từ bên cạnh gào thét chạy qua.
Tầm mắt của mọi người đều bị mang đi không ít.
"Đó là xe trong nhà Thư Tuyết sao? Hình như trước kia tôi chưa từng nhìn thấy Thư Tuyết ngồi qua..."
"Không phải đâu, hình như là của chị họ Thư Tuyết, sáng nay tôi nhìn thấy cô ấy từ trên xe bước xuống."
"A? Chính là cái người có bệnh kia..."
"Nói đến Thư Tuyết những ngày này vẫn luôn ngồi một chiếc xe đi học ài, các người nói những lời đồn kia sẽ không phải là thật chứ?"
"Tin đồn gì a?"
"Chính là nhà của Thư Tuyết, nhưng thật ra là của chị họ cô ta, cô ta lại nói là nhà cô ta..."
Đám người khe khẽ bàn luận.
Thư Tuyết cắn môi, nhìn qua phương hướng chiếc xe biến mất, trong lòng cực kỳ không cam lòng, cô ta lại cứ đi như thế!
Loại cảm giác này tựa như là ngươi trèo lên đỉnh cao được người khác ghen tị lại bị một người khác chẳng thèm ngó tới, hoàn toàn không đem ngươi để vào mắt.
"Thư Tuyết tiểu thư, đi thôi."
Nam nhân giống như không nghe thấy những nghị luận kia, nắm tay Thư Tuyết lên xe.
Trong lòng Thư Tuyết hơi dễ chịu một chút.
Ánh mắt bốm phía từ ao ước biến thành ghen ghét, Thư Tuyết lại đem vẻ kiêu ngạo trở lại.
Thư Nhiên!
Một ngày nào đó cô sẽ hối hận!
-
Tuyên Ca lái xe rất ổn.
Bình thường tài xế đều sẽ cất cao giọng hát, hôm nay không có ca, trong xe liền đặc biệt yên tĩnh.
Ánh mắt của Tuyên Ca đảo qua người bên cạnh.
Cô đang ôm cặp sách, tay cầm một túi khoai tây chiên ăn răng rắc răng rắc.
Ánh mắt tùy ý rơi vào bên ngoài cửa sổ.
Ánh mắt Tuyên Ca rơi vào chiếc cổ trắng nõn của cô, mái tóc đen nhánh nổi bật lên làn da trắng như dương chi bạch ngọc, hiện ra ánh sáng tinh khiết.
Tuyên Ca thu tầm mắt lại, hỏi cô: "Sao cô lại đưa đồ ăn cho tôi?"
"Tôi đưa cho anh lúc nào? Tôi cũng không có bệnh a, bản thân tôi còn ăn không đủ."
Minh Thù mặt mũi tràn đầy ngờ vực, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi liền nói mỗi ngày làm sao lại ăn ít như vậy, thì ra là bị anh ăn trộm."
Thần sắc trên mặt Minh Thù hoàn toàn không giống như là giả vờ.
Giống như thật sự không biết...
"Khẳng định là chú Dịch!" Minh Thù hừ hừ một tiếng: "Ban đêm tôi ăn còn không đủ no, chú ấy còn trộm đồ ăn của tôi cho anh ăn."
Tuyên Ca: "..."
Dịch Kiều ở trong biệt thự hắt xì liên tục mấy cái, ai đang mắng hắn sao?
Đáy lòng Tuyên Ca hơi nghi hoặc một chút, nhưng Minh Thù nói đến có lý chẳng sợ làm hắn cũng không có lý do hoài nghi là cô đưa cho mình.
Có lẽ là hắn suy nghĩ nhiều đi...
Trở lại biệt thự, Minh Thù kéo Dịch Kiều lại: "Chú Dịch, có phải chú cắt xén bữa ăn khuya của tôi hay không?"
Dịch Kiều mơ màng, hắn nào dám cắt xén bữa ăn khuya của cô?
Dịch Kiều nghĩ đến tin nhắn vừa rồi mình nhận được, rất thượng đạo mà nói: "Tiểu thư, bữa ăn khuya không thể ăn nhiều như vậy, cẩn thận béo lên."
Hai người kẻ xướng người hoạ.
Ánh mắt Tuyên Ca hững hờ đảo qua Minh Thù, khóe miệng có chút giật giật.
Cơm nước xong xuôi lại học thêm như thường ngày.
Minh Thù nằm sấp trên bàn nhìn Tuyên Ca lật sách.
"Làm xong rồi?" Tuyên Ca không có ngẩng đầu.
Minh Thù lại nắm lấy bút viết hai chữ chữ.
Những đáp án đúng Minh Thù lại vội vàng loại bỏ.
Muốn cho tiểu yêu tinh có thời gian phát huy.
Cô làm xomg tất cả đề, đưa cho Tuyên Ca: "Ầy, hôm nay nhất định hoàn toàn đúng."
Tuyên Ca đặt sách trong tay xuống, tiếp nhận bài thi: "Mỗi lần cô đều có thể hoàn mỹ tránh đi câu trả lời chính xác."
Minh Thù mỉm cười: "Đây cũng là một kỹ năng đặc biệt."
Tuyên Ca: "..."
Là thật đặc biệt.
Thời điểm Tuyên Ca đổi đề, người hầu lên gọi Minh Thù, Dịch Kiều có chút việc muốn thương lượng với cô, mời cô đi xuống một chuyến.
Sau khi cô rời khỏi đây không lâu, Tuyên Ca nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ trong cặp Minh Thù truyền tới.
Tuyên Ca nhìn về phía của một chút.
Hắn không có ý định tiếp điện thoại của cô, nhưng đối phương cũng không buông tha.
Thanh âm rất ồn ào, Tuyên Ca định đem nó đổi thành chế độ yên lặng.
Tuyên Ca lấy cặp sách qua, tìm tới điện thoại từ bên trong.
Người gọi là luật sư Giang.
Vừa vặn đã đến giờ chuông báo điện thoại tự động tắt đi, trên màn hình điện thoại liền hiện lên một tin nhắn.
Điện thoại không có mật khẩu, Tuyên Ca chấn động một chút sau đó bỏ lại trong cặp.
Tầm mắt liếc qua điện thoại trong cặp.
Hắn cau mày lại, lần nữa nhìn về phía của, trên hành lang im ắng không có bất kỳ thanh âm gi
Chần chờ vài giây, Tuyên Ca lại lấy điện thoại ra.
Hai phút sau, Tuyên Ca đem điện thoại cùng cặp sách trả về chỗ cũ.
-
Minh Thù cầm một quyển sách đi lên, đập vào trước mặt Tuyên Ca: "Gia sư tiên sinh, giúp tôi chọn một chút, chú Dịch bắt tôi phải chọn, thật là phiền phức a."
Tuyên Ca ngồi trên ghế, ánh mắt không có mục đích chậm rãi rơi vào trên trang sách.
Trên sách là một chút đồ dùng trong nhà.
"Phòng của cô, tại sao muốn tôi chọn?"
"Tôi lười chọn." Minh Thù nói: "Dù sao cũng chỉ là một chỗ ở."
"Tôi chỉ là gia sư của cô." Tuyên Ca đột nhiên đứng dậy: "Tự cô quyết định đi."
Minh Thù: "???"
Tuyên Ca cũng bị mình giật mình, đáy lòng hắn hơi trầm xuống một chút, dứt khoát quay người rời khỏi.
Minh Thù nhìn căn phòng trống rỗng: "Phát điên cái gì chứ."
Ong ong ong ——
Minh Thù mò điện thoại từ trong cặp ra.
"Luật sư Giang?"
"Thư Nhiên tiểu thư, tôi đã tìm được tên bác sĩ kia."