"Dù sao tôi cũng phải chết, làm sao phải nghe cô?" Phần tử phạm tội mắt đỏ ngầu.
Minh Thù suy nghĩ một chút: "Đại khái là chết có tôn nghiêm một chút?"
"..." Ta muốn đánh chết kẻ thần kinh này!
"Tích tích tích..."
Đếm ngược thời gian chỉ còn lại năm phút đồng hồ, sếp cho những người còn lại rút lui trước, chuyên gia tháo gỡ bom mìn lắc đầu, hắn muốn ở lại đến cuối cùng mới có thể đi.
"Haiz, sắp nổ rồi, tôi phải đi rồi." Minh Thù ôm lấy đồ ăn vặt rút lui: "Dù sao tôi cũng không phải cảnh sát, anh nói hay không cũng không liên quan đến tôi. Nếu như có thể truyền tin, xin nói cho người phía sau, tôi tên Nam Chi, Nam trong phương nam, Chi trong cành lá, có thù oán cứ nhắm tôi mà đến."
Phần tử phạm tội: "..." Thần kinh sao!
"Tôi nói!" Phần tử phạm tội đột nhiên nói: "Tôi nói, nhưng các anh phải đồng ý với tôi một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Chăm sóc tốt cho vợ của tôi." Phần tử phạm tội cắn răng: "Cô ấy ở tại thành phố S trấn Cổ Lệ."
"Không thành vấn đề." Sếp gật đầu.
Phần tử phạm tội khai báo rất nhanh, sếp cho người ghi lại, cuối cùng thời gian chỉ còn một phút, hắn nhanh cho người rút lui.
Vừa rồi Minh Thù la hét muốn rút lui, lúc này lại ôm đồ ăn vặt đứng ở một bên, hoàn toàn không có ý đi khỏi.
"Đi thôi con thỏ bệnh." Sếp hét.
"Có nổ đâu, đi cái gì?" Minh Thù gương mặt bình tĩnh.
"???"
Tập thể ngơ ngác nhìn cô.
Minh Thù mỉm cười: "Tôi là công dân tốt tuân thủ theo pháp luật, làm sao có thể làm ra chuyện mất trí như vậy."
Tuân thủ pháp luật?
Sợ là phải đem cả bầu trời đạp xuống.
"Cô không nói đùa chứ?" Tim sếp đập mạnh và đếm ngược thời gian, lòng bàn tay hắn đầy mồ hôi.
Minh Thù ôm đồ ăn vặt đi tới phía phần tử phạm tội, tay trắng ngần đưa về phía bom hẹn giờ, từ trong đó kéo ra một sợi dây.
Tất cả mọi người đồng thời trợn to mắt, mồ hôi lạnh vã đầy lưng bọn họ.
Động tác cô rất nhanh, người bên cạnh hầu như không phản ứng kịp, sợi dây đã bị rớt xuống rồi.
Nhưng đúng là không nổ.
Đếm ngược thời gian dừng lại tại 00:00:43.
Mọi người ngừng hô hấp còn chưa kịp thở lại, chỉ thấy đếm ngược thời gian lúc đầu dừng lại lại bắt đầu nhảy lên.
"Thật ngại quá, nhổ sai rồi." Xin lỗi vô cùng ác liệt.
Mọi người: "..."
Phần tử phạm tội: "..."
Minh Thù một lần nữa nhổ một sợi.
Đếm ngược thời gian về không.
Bốn phía rơi vào sự yên lặng quái dị.
"Đã nói sẽ không nổ, mọi người khẩn trương cái gì? Tôi nhìn không giống người tiếc mạng người sao?" Trẫm còn muốn giữ lại mạng để yêu thích đồ ăn vặt, sao có thể tùy tiện bị nổ được.
Mọi người: "..." Cô thật là!
"Không phải cô nói cô không biết gỡ sao?" Sếp lấy lại tinh thần, hướng về phía Minh Thù hét.
"Đúng vậy, cho nên là tôi tùy tiện chọn." Minh Thù nhún vai.
"..." Tùy tiện chọn? Tùy tiện... lỡ như chọn sai thì sao? Cô tự tin đến mức nào?
"Mang con thỏ nhỏ chết bầm này xuống phía dưới." Sếp mệt mỏi phất tay, hắn giờ không muốn nhìn thấy cô: "Đừng tưởng rằng cô lập công sẽ không có cách xử trí cô, công là công, tội là tội!"
"A, tôi muốn gọi luật sư."
Sếp: "..." Còn biết gọi luật sư, được lắm!
Sếp sau này mới biết được dù Minh Thù nhổ sai, bom cũng sẽ không nổ, hoàn toàn chính là sợ bóng sợ gió mà thôi.
Chuyên gia tháo gỡ bom mìn cảm thấy rất có hứng thú đối với cô gái này, có thể để cho bọn họ giải phẫu hay không... không phải, là trao đổi một chút.
Bắc Đường mang theo luật sư nộp tiền phạt cho Minh Thù, lại có sếp ở bên kia làm việc, Minh Thù rất nhanh đã được thả ra.
"Một ngày anh không trông coi em, em liền làm chuyện xằng bậy, Nam Chi, em muốn ép anh bắt nhốt em sao?" Bắc Đường liếc Minh Thù đi ra ngoài.
"Anh thử nhìn một chút." Minh Thù bước chân lên đứng sát vào Bắc Đường: "Để xem nhốt một chút sẽ có kết quả gì."
Bắc Đường nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm hiện lên, khàn giọng lên tiếng: "Thực sự cho rằng anh không có cách bắt nhốt em?"
"Anh có thể làm gì em?" Minh Thù được nước làm tới: "Em là trẻ vị thành niên đấy."
Thích nhìn bộ dạng anh muốn bắt chẹt tôi nhưng lại chịu không làm được.
Bắc Đường: "..."
Ôi!
Vị thành niên chết tiệt!
Vị thành niên thì giỏi lắm sao!
Bắc Đường đen mặt nhét Minh Thù vào trong xe, luật sư mới vừa đi ra còn chưa kịp lên xe, xe liền lái ra ngoài, tay luật sư kéo cửa xe dừng ở giữa khoảng không.
Tiên sinh! Tôi còn chưa lên xe đấy!
Dọc đường đi Bắc Đường không hề lên tiếng, đè nén lái xe, thời điểm đi ngang qua một con phố buôn bán, hắn dừng xe lại, sau mấy phút xuống phía dưới mới trở về, đem mấy cái túi nhét vào trong tay Minh Thù.
Minh Thù lắc cái túi trong tay, đột nhiên khom người qua hôn chụt một cái: "Người tốt."
Cô cho rằng hôn một cái là xong chuyện sao?
Đừng hòng mơ tưởng!
Bắc Đường quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Minh Thù.
Minh Thù ôm cái túi lui về phía sau rụt người lại: "Anh cho em... còn muốn lấy lại sao?"
Bắc Đường giơ cằm lên, rụt rè lại lạnh lùng, chính là không nói gì cũng không lái xe.
Minh Thù cân nhắc một lát nữa, vươn tay đặt trên đầu Bắc Đường: "Ngoan."
Bắc Đường: "..."
Đầu lão tử là để cho cô sờ sao? Là nơi cô có thể sờ sao? Kiểu tóc lão tử đã bị xoa rối loạn rồi!
Cô là thật không biết hay là giả bộ không hiểu?
Khỉ thật!
Tức đến mức mắng không ra tiếng.
Quên đi, không tính toán với cô.
Làm thiên tài, hắn phải có lòng bao dung...
Vì vậy Bắc Đường nắm tay Minh Thù, kéo cả người cô ấn xuống rồi cả người đè tới.
"Bíp bíp..."
Xe phía sau điên cuồng ấn còi, Bắc Đường bất đắc dĩ buông Minh Thù ra, hung hăng cắn môi cô một cái.
"Anh thuộc tuổi chó sao!" Minh Thù chê bai lau đi.
"Thuộc về em." Bắc Đường "hừ" lạnh.
"Không muốn không muốn không muốn." Minh Thù càng ghét bỏ: "Không muốn chó."
"..." Cô tuyệt đối là đang mắng lão tử, bây giờ lái xe đụng chết cùng nhau có kịp hay không?
-
Người chụp ảnh cô và Bắc Đường bên trường học cũng tìm được, là một nam sinh xa lạ, nói là cầm tiền người khác làm.
Còn đó là ai, hắn không nói rõ ràng vì lúc giao dịch, đối phương mang đồ che mặt mũi.
Chỉ biết là con gái.
Minh Thù cảm thấy là An Khả Khả làm...
Hai ngày này quan hệ An Khả Khả và Du Viễn có chút vấn đề... cũng không tính là vấn đề, chính là Du Viễn không để ý đến cô.
Có thể là chuyện lần trước, làm cho đáy lòng Du Viễn sinh ra khoảng cách đối với An Khả Khả.
An Khả Khả lại mỗi ngày đều tới tìm hắn, thái độ cực kỳ chân thành, Du Viễn đáy lòng đã có chút dao động.
Sách Du Viễn cần đi học rơi ở phòng ngủ, hắn trở về phòng ngủ lấy. Cửa phòng ngủ đã bị khóa lại, hắn lấy chìa khóa ra mở cửa, âm thanh bên trong lập tức vang lên.
Trên giường phòng ngủ, hai thân thể quấn quýt lấy nhau.
Du Viễn chỉ cảm thấy trong đầu nổ tung.
Một giờ trước, cô còn cùng hắn khép nép nói xin lỗi, cầu xin hắn tha thứ.
Hiện tại hắn lại thấy cô và... Bùi Cẩn...
Mặc dù biết quan hệ bọn họ hơi không bình thường, nhưng Du Viễn vẫn là lần đầu tiên thấy bọn họ cùng một chỗ như thế.
An Khả Khả dường như thấy Du Viễn đứng ở cửa, cô giãy giụa rời khỏi dưới thân Bùi Cẩn.
"Du Viễn..."
Bùi Cẩn cũng không cho cô cơ hội này, vẫn duy trì tư thế, hướng phía cửa nhìn lại.
Du Viễn sắc mặt âm trầm đạp cửa một cái, xoay người rời đi
"Du Viễn..."
"Sao vậy, không nỡ?" Bùi Cẩn giữ lấy cằm An Khả Khả: "Cô gọi đi, một lát gọi người tới, cô muốn để cho tất cả bọn họ nhìn cô sao?"
An Khả Khả sắc mặt trắng bệch: "Bùi Cẩn... đi, đi đóng cửa."
"Sợ sao?"
Lúc này là thời gian đi học, Bùi Cẩn cũng không lo lắng gì, thậm chí là có chút hưng phấn với tình huống như vậy, đợi An Khả Khả cầu xin hắn một lúc lâu, hắn mới đi đóng cửa lại.