Năm 1479 trước công nguyên.
Việt Hà.
Liên tiếp ba tháng mưa to làm nước sông Việt Hà dâng lên nhấn chìm các địa phương xung quanh, tử vong vô số, bi thương gào thét khắp nơi.
Vậy mà lúc này ở một nơi bão táp mãnh liệt trên sông Việt Hà có một nam nhân trống rỗng đứng đấy.
Hắn có mái tóc cùng con ngươi đen như mực, dáng người thẳng tắp, nhìn thoáng qua như thần linh đột nhiên giáng thế.
Dưới màn mưa mờ mịt có thể nhìn thấy dung mạo uy thế như đế vương của nam tử.
Hắn an tĩnh đứng trên sông Việt Hà.
Nước sông Việt Hà càng ngày càng dâng đến mãnh liệt.
Giống như ác thú bị chọc giận lao nhanh về phương xa, nhấn chìm càng nhiều sinh linh.
Nam nhân bỗng nhiên ngẩng đầu.
Thanh âm thanh liệt xuyên thấu màn mưa: "Ta, Độ Khâm, nguyện lấy thân tế thiên cầu phúc trời xanh, cứu sống sinh linh tại thủy hỏa, không để bọn họ cực khổ."
Ầm ầm ——
Trên tầng mây dường như có thiên quân vạn mã đang lao nhanh xuống.
Tia chớp to bằng cánh tay chọc thủng tầng mây như muốn đem toàn bộ bầu trời xé rách.
Thiên Địa đều đang rung lên.
Dòng màu đỏ tươi nhuộm đỏ sông Việt Hà.
Trận sóng mãnh liệt trên sông Việt Hà dần dần bình ổn lại.
Bầu trời tạnh ngắt.
Tìm khắp nơi trên sông cũng không tìm được thân ảnh của nam nhân kia.
Tiếng chuông nặng nề từ phương xa truyền đến.
"Ngô Vương vạn tuế..."
Ở dãy núi phía xa, ngưởi trên tế đài phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn ngã trên tế đài nhìn về phía sông Việt Hà, run rẩy giơ tay lên.
"Vương..."
-
Năm 1679 trước công nguyên.
Thời gian hai trăm năm trôi qua, tai nạn kinh hoàng năm đó đã không ai, nhớ kỹ.
Triều đại thay đổi, bách tính an cư lạc nghiệp.
"Không xong không xong, sông Việt Hà biến đỏ!!"
"Sông Việt Hà biến đỏ!!"
Thanh âm hoảng sợ đang truyền ra trong thôn Việt Hà.
Các thôn dân dồn dập chạy tới sông Việt Hà.
Thế hệ của bọn hắn cư trú trên bờ sông, dựa vào sông Việt Hà mà sống.
Mà lúc này nước sông Việt Hà trong suốt một mảnh đỏ tươi giống như có người đổ thuốc màu vào sông làm nó nhuộm đỏ.
Toàn bộ mặt sông đều là màu đỏ tươi.
Có thôn dân xuống dưới xem, đều là màu đỏ, không biết lan tràn tới nơi nào.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Thật đáng sợ, sẽ không phải là có yêu quái chứ?"
"Đây là máu sao?"
Dị tượng của sông Việt Hà làm người ta không dám tới gần bờ sông, nhưng sông Việt Hà vẫn hoàn toàn bình lặng như trước đây, vài ngày sau đó cũng không có xảy ra bất cứ chuyện gì.
Dân chúng nghị luận ầm ĩ, rốt cục thôn dân quyết định xuống sông Việt Hà xem thử.
Bọn hắn cột chắc bè trúc, chọn ra mấy thôn dân biết bơi cùng nhau lên bè trúc.
Có người lá gan khá lớn đưa tay múc một ngụm nước, nhưng nước trong lòng bàn tay đều là trong suốt.
Chúng người đưa mắt nhìn nhau.
Bọn hắn cẩn thận xem nước trên mặt sông.
Sông Việt Hà vẫn là sông Việt Hà trước kia, dường như chỉ có màu sắc thay đổi cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
"Nhìn xem!"
Đột nhiên có người chỉ vào bên trái phía trước.
Nơi đó giống như có một màu khác.
Đám người nuốt một ngụm nước bọt.
"Đi qua không?"
"Đi qua... Đi."
Đều đã tới đây, không đi qua chẳng phải là một chuyến phí công sao.
Bọn hắn nhìn về bên bờ, các thôn dân đang chen chúc trên bở quan sát bọn hắn bên này.
"Đi qua chỗ đó cẩn thận một chút."
Mọi người cầm trong tay một cây gỗ nhọn xem như vũ khí.
Bè trúc tiến lên, mặt nước tràn ra gợn sóng phiêu dạt về phía bờ.
Càng ngày càng gần, màu sắc kia dần dần phóng đại lộ ra, người trên bè trúc có chút trừng lớn mắt.
Người?
Nam nhân hai tay đặt trước ngực an tĩnh nằm trong nước, sợi tóc đen như mực bị nước cuối trôi có chút tung bay.
Nước chảy mang theo ánh sáng màu đỏ lộ ra dung mạo thanh tú của nam nhân, phảng phất như thần tiên trên trời.
Bọn hắn chưa từng thấy người nào đẹp như vậy.
Cho dù nam nhân đang ngủ say nhưng bọn hắn cũng có thể cảm giác được khí thế tôn quý trên người nam nhân.
Bên cạnh nam nhân còn có một thanh kiếm.
Lưỡi kiếm sắc bén phảng phất muốn vọt ra khỏi mặt nước.
Các thôn dân ban đầu còn chần chờ, cuối cùng vẫn thương lượng xuống vớt người lên.
-
Độ Khâm ngủ say hai trăm năm.
Thời điểm mở mắt ra, thế giới long trời lở đất.
Mà hắn là người đã chết.
Năm đó hắn mang binh chinh phạt giết chóc quá nhiều, dẫn đến trận mưa to ba tháng đều không ngừng kia làm sinh linh trên thiên hạ đồ thán.
Lúc trước cũng không phải là không có người khác hiến tế.
Có thể là không được.
Nhưng hắn không nghĩ tới mình còn có thể tỉnh lại.
Là bộ dáng của người chết.
Đáng tiếc chính là tất cả lực lượng của hắn dường như đều biến mất, hắn chỉ là một người bình thường.
Sau khi Độ Khâm rời khỏi Việt Hà, sông Việt Hà liền khôi phục bình thường.
Độ Khâm tỉnh lại liền rời khỏi làng chài, hắn không biết mình khởi tử hoàn sinh sẽ mang đến cái gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết hắn không thể dừng lại ở đó.
Sự thật chứng minh trực giác của hắn là đúng.
Sau khi hắn rời đi không bao lâu, làng chài nghênh đón một nhóm người lạ.
Các thôn dân rất sợ hãi, đem chuyện của hắn tại sông Việt Hà toàn bộ đều nói hết.
Sau chuyện này, Độ Khâm liền bị đám người kia đuổi bắt.
Bọn họ không muốn giết hắn, bọn họ muốn bắt sống hắn.
Đó là ngày thứ mười ba sau khi hắn tỉnh lại.
Hắn dừng lại một sơn động nghỉ ngơi, lúc nửa đêm đột nhiên cảm thấy thân thể không thích hợp.
Trên cánh tay hắn nổi gân xanh, trong thân thể có một cỗ lực lượng lạnh lẽo giống như muốn làm hắn đông cứng.
Sau đó hắn liền mất đi ý thức.
Lúc hắn tỉnh lại phát hiện mình bị nhốt trong một chiếc lồng, chiếc lồng cao hơn nửa người, hắn chỉ có thể ngồi ở bên trong.
Gân xanh trên cánh tay hắn biến mất, chuyện xảy ra trước khi hắn mất đi ý thức phảng phất chỉ là ảo giác.
Chiếc lồng bị đặt ở một nơi trống trải trong điện.
Bốn phía đốt lên dị hương.
Mùi hương kia...
Rất đặc biệt.
Độ Khâm thử mở chiếc lồng ra nhưng thân thể bất lực không có cách nào mở ra.
Hắn không biết mình đã chờ đợi trong điện trống trải kia bao lâu.
Hắn không cần ăn cái gì.
Cũng không cần đi ngủ.
Mái đến một ngày có người tiến đến.
Người kia tự xưng là quốc sư.
Hắn nói tìm được mình phí không ít công sức.
Quốc sư hỏi hắn có nguyện ý trở thành phụ tá đắc lực của hắn hay không.
Độ Khâm cảm thấy mình hẳn là tức giận, thế nhưng dường như hắn đã quên tức giận là cái gì, chỉ là bình tĩnh lạnh lùng cự tuyệt hắn.
Quốc sư cũng không nhụt chí, liên tiếp vài ngày đều tới khuyên hắn.
Độ Khâm nghĩ cách làm sao để rời khỏi.
Quốc sư thuyết phục mấy ngày thấy hắn không hề lay động liền có chút tức giận.
Hắn gọi mấy người tiến vào, Độ Khâm nghe thấy có người gọi những người kia là phù thuỷ.
Hắn cùng chiếc lồng bị mang tới một cái mật thất của đại điện.
Trong mật thất có một cái ao, hắn bị ném vào trong ao.
Phù thuỷ vây quanh ao, bốn phía ao đều có vật làm hắn rất khó chịu, hắn không có cách nào tới gần mép ao, càng không có cách nào rời đi.
"Ngươi thức thời liền đáp ứng yêu cầu của ta, đi theo ta có cái gì không tốt? Sau này sẽ là trên vạn người dưới một người!"
"Không cần."
Hắn vốn là trên vạn người.
"Hừ!" Quốc sư cười lạnh,"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."
Quốc sư ra lệnh cho phù thuỷ, các phù thuỷ vây quanh ao, thỉnh thoảng lại đọc chú ngữ kỳ quái.
Thời gian hai trăm năm đã đủ thay đổi rất nhiều thứ.
Độ Khâm bị ép ở trong cái áo kỳ quái kia.
Ngay từ đầu hắn không có cảm giác gì, nhưng dần dần hắn phát hiện trên người mình lần nữa xuất hiện gân xanh kia.
Sau đó da thịt của hắn bắt đầu hư thối.
Ao nước phảng phất có thể ăn mòn linh hồn của hắn...
Không!
Hắn đã chết.
Hắn làm sao có thể còn linh hồn?
Nếu không có linh hồn, sao hắn lại sống được?