"Trang chủ, trang chủ... Bên ngoài có người đến thăm."
Nhiếp trang chủ đang xử lý chuyện Nhiếp Sương, người hầu vội vội vàng chạy tới bẩm báo.
"Ai? Không phải ta đã dặn dò gần đây không tiếp khách sao?"
Nhiếp trang chủ làm gì còn tâm tình đi gặp khách.
"Trang chủ... Là. . Là giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo." Nội tâm người hầu suy sụp.
Đôi mắt Nhiếp trang chủ híp lại: "Nàng ta tới làm gì?"
Người hầu lắc đầu nguầy nguậy. Ai mà biết nữ ma đầu gần đây gây xôn xao khắp giang hồ đến chỗ bọn họ làm gì.
Đừng nói là giết người nha?
Nhiếp trang chủ đành tạm thời gác lại chuyện Nhiếp Sương, dẫn người đến cửa chính gặp ma đầu đang đắc tội toàn bộ võ lâm.
Minh Thù đứng ở cửa, Nhiếp trang chủ đi ra nàng liền mỉm cười, giống như chào hỏi một người bạn cũ:
"Nhiếp trang chủ."
Nhiếp trang chủ quan sát Minh Thù vài lần, mi tâm nhíu lại, cô nương này nhìn qua khí chất ôn hòa cả người vô hại.
Nàng ta chính là giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo gần đây được lưu truyền ầm ĩ sao?
Người này khác xa với tưởng tượng của hắn.
Nhưng dáng vẻ này...
Nhiếp trang chủ kìm chế sự nghi ngờ trong lòng: "Giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì?"
"Gần đây ta xem hiện tượng thiên văn, phát hiện trong nhà Nhiếp trang chủ gặp phải chuyện lớn cho nên ta tới xem náo nhiệt."
Xem náo nhiệt ngươi còn dám nói ra, ngươi ngại mạng lớn sao?
Nhiếp trang chủ không hiểu nổi hành động này của Minh Thù, nhưng hắn biết Minh Thù không có ý tốt, quan trọng nhất là...
"Làm sao giáo chủ biết trong sơn trang xảy ra chuyện?"
"Đêm xem hiện tượng thiên văn."
"..."
Lừa người lừa đến Bán Nguyệt sơn trang, người đâu lôi ra đánh chết cho ta.
Nhiếp trang chủ hạ giọng từ chối: "Giáo chủ, Bán Nguyệt sơn trang không chào đón ngươi."
Chuyện lần trước của Nhiếp Sương, hắn có biết đến.
Cho nên Nhiếp trang chủ làm sao có thể hoan nghênh, Minh Thù không có ý tốt này vào sơn trang.
Minh Thù híp mắt: "Nếu như ta nói ta có tung tích của Ngũ Tuyệt Bảo Điển, trang chủ cũng không hoan nghênh ta?"
"..."
Hài Hòa Hiệu cảm thấy rất may mắn vì nàng không nói thẳng, là tới Bán Nguyệt sơn trang tìm Ngũ Tuyệt Bảo Điển, nếu không người ta thực sự sẽ đánh chết nàng.
"Bán Nguyệt sơn trang không có hứng thú với Ngũ Tuyệt Bảo Điển."
Nhiếp trang chủ nghiêm túc, thậm chí lúc nhắc đến bốn chữ Ngũ Tuyệt Bảo Điển còn cố ý nhấn mạnh.
"Chúng ta đổi một điều kiện khác đi."
Minh Thù không chút ngần ngại: "Ngươi cho ta vào sơn trang, sau đó thông báo đám người bên ngoài bao vây tiêu diệt ta, ta không chạy, thế nào?"
Nhiếp trang chủ: "..."
Càng ngày càng thấy giáo chủ này đầu óc có bệnh, đồng thời cũng không lương thiện cho lắm.
Phải nhanh chóng đuổi đi.
"Trang chủ, đây là lập công đó! Nếu thực sự bao vây tiêu diệt thành công, Bán Nguyệt sơn trang ngươi chính là anh hùng."
Minh Thù tiếp tục nói cho Nhiếp trang chủ nghe.
Hôm nay nàng nhất định phải vào đây.
Nhiếp Sương và Ngũ Tuyệt Bảo Điển đều ở đây.
Vì giá trị thù hận, trẫm liều mạng!
"Vì sao giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo cứ muốn tiến vào Bán Nguyệt sơn trang?"
Trong mắt Nhiếp trang chủ có hơi đề phòng: "Bán Nguyệt sơn trang chưa từng đắc tội ngươi."
Minh Thù cong môi cười: "Nếu Nhiếp trang chủ không cho ta vào, ta lập tức ra tay đắc tội ngươi."
Nhiếp trang chủ: "..."
Ngươi còn dám uy hiếp ta!
Bên trong sơn trang của hắn có gì đáng giá, mà tên ma đầu này cứ khăng khăng muốn vào?
Tâm tư Nhiếp trang chủ xoay vòng vòng.
Chuyện trong sơn trang còn chưa giải quyết, hiện tại lại tới gặp thêm phiền phức, Nhiếp trang chủ đang nghĩ có phải gần đây hắn không may hay không.
Có nên để Minh Thù vào hay không là một vấn đề.
Nhiếp trang chủ sợ Minh Thù ra tay thật, hắn không rõ thực lực của nàng, hơn nữa lúc trước nghe đồn nàng treo các đại môn phái lên đánh, suy nghĩ mãi cuối cùng Nhiếp trang chủ đồng ý cho Minh Thù đi vào.
Sau đó theo lời nói của Minh Thù, truyền tin cho các đại môn phái.
Minh Thù cứ như vậy vào ở Bán Nguyệt sơn trang, nhưng hiển nhiên Nhiếp trang chủ có ý định khống chế phạm vi hoạt động của nàng, tìm người giám sát.
Minh Thù cũng không để ý, giống như chỉ tìm một khách điếm ở lại...
Nhiếp Sương bị người khác vấy bẩn, đối với Bán Nguyệt sơn trang mà nói thì chuyện này rất nhục nhã, không ai dám lan truyền lung tung.
Sau khi tỉnh lại, Nhiếp Sương như phát điên muốn giết nam nhân kia, nhưng lại bị cha nàng ngăn cản cũng nói cho nàng ta biết đã chọn ngày gả cho họ, đối phương đã trở về chuẩn bị sính lễ.
Đương nhiên Nhiếp Sương không muốn, nàng không hề thích nam nhân kia, dù thực lực không tệ nhưng gã ta thực sự quá xấu.
Nhưng mà mặc kệ Nhiếp Sương càn quấy thế nào, lần này cha nàng cũng không đồng ý. Bên cạnh còn có mẹ kế Nhiếp Sương châm dầu, quan hệ giữa Nhiếp Sương và cha đột nhiên rất căng thẳng.
Lúc Nhiếp Sương đang nhốn nháo ầm ĩ, Minh Thù thừa dịp buổi tối lật tung Bán Nguyệt sơn, trang nhưng đừng nói Ngũ Tuyệt Bảo Điển ngay cả những quyển sách đáng giá, nàng cũng không tìm được.
"Rốt cuộc ngươi đang tìm cái gì?"
Phong Bắc bước đến không làm kẻ nào phát hiện, lúc này hắn theo sau Minh Thù, nhìn nàng vô cùng tự nhiên lui tới phòng người khác tìm đồ.
"Ta tìm..."
Minh Thù ngẩng đầu, mỉm cười: "Nghe nói Bán Nguyệt sơn trang có bảo tàng, người tìm được có thể xưng bá thiên hạ."
Phong Bắc hoàn toàn không tin: "Mộ giáo chủ, sao ngươi không nói Bán Nguyệt sơn trang có tiên đơn, ăn vào có thể trường sinh bất lão?"
"Như vậy có sức thuyết phục hơn? Vậy thì Bán Nguyệt sơn trang có tiên đơn, ăn vào có thể trường sinh bất lão."
"..."
Chắc hẳn là là cố ý châm chọc hắn, không phải nói lý do cho hắn nghe!
Hít sâu.
Bình tĩnh.
"Ngươi đang tìm Ngũ Tuyệt Bảo Điển sao?"
Sau khi nàng nhận được tin tức từ nơi đó, liền chạy thẳng đến Bán Nguyệt sơn trang.
Đột nhiên Phong Bắc tới gần Minh Thù, đè nàng lên tường: "Mộ giáo chủ, chi bằng chúng ta hợp tác, thế nào?"
"Hợp tác?"
Ánh mắt Minh Thù đang tràn đầy ý cười, bỗng nhiên nghiêm lại: "Ngươi muốn Ngũ Tuyệt Bảo Điển, ta cũng muốn Ngũ Tuyệt Bảo Điển, cho hỏi hợp tác thế nào? Chia Ngũ Tuyệt Bảo Điển làm hai, chúng ta mỗi người một nửa sao?"
"Tìm được Ngũ Tuyệt Bảo Điển trước đã, về phần lúc đó Ngũ Tuyệt Bảo Điển về tay ai chúng ta nói sau."
Dù sao thì cuối cùng ngươi cũng là của ta.
"Ta từ chối."
"Vì sao?"
"Nhìn ngươi ta khó chịu."
Phong Bắc sửng sốt, nhìn hắn khó chịu?
Hắn đẹp trai như vậy, thực lực đứng đầu, gia cảnh đứng đầu, nhìn hắn khó chịu chỗ nào? Quá đẹp để ngươi nhìn?
Thiết lập lần này cũng không có gì kỳ lạ, không có ham mê kỳ quái gì, điển hình của một nam nhân tiêu chuẩn.
Khó chịu chỗ nào!
Rốt cuộc khó chịu chỗ nào!
Đẹp trai cũng không phải lỗi của hắn.
Minh Thù đang muốn đẩy Phong Bắc ra, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, hai bóng người đi đến cực nhanh sau đó lập tức đóng cửa lại.
Phong Bắc kéo Minh Thù sang bên cạnh, hai người nấp trong góc hẹp có thể ngăn trở tầm nhìn bên kia.
Thế nhưng diện tích có hạn, Minh Thù chỉ có thể bị Phong Bắc nhét vào trong ngực, dính sát hắn.
"Ca, huynh mau cứu muội, muội thật sự không muốn gả cho người kia, là hắn... Là hắn ép muội. Ca, huynh mau giúp muội giết hắn, muội không muốn nhìn thấy hắn."
Giọng nói nức nở của Nhiếp Sương vang lên.
Bán Nguyệt sơn trang có một vị thiếu gia, nhưng dường như không phải con ruột của Nhiếp trang chủ, mà là con nuôi.
Ca ca trong miệng Nhiếp Sương chính là vị con nuôi Nhiếp Bân kia... Cũng chính là người Minh Thù đánh ngất xỉu lúc trước.
"Sương Nhi, đêm hôm đó nếu không có người đánh ta ngất xỉu, cũng sẽ không làm hắn... Muội yên tâm, ca nhất định sẽ giúp muội, sẽ không để muội gả cho hắn."
Nhiếp Bân tràn đầy hổ thẹn.
"Ca, huynh giúp muội giết hắn."
Nhiếp Sương muốn giết hắn ta, nàng ta không thể để cho vết nhơ như vậy tồn tại.
"Sương nhi, ta có thể dẫn muội đi..."
Dường như Nhiếp Bân có điều gì đó khó nói, không đáp ứng Nhiếp Sương.
Mặc kệ Nhiếp Sương cầu xin hắn thế nào, hắn cũng không đồng ý, chỉ nói nhất định sẽ không để Nhiếp Sương gả cho người kia.
Nhiếp Sương không dám chọc giận Nhiếp Bân, hiện tại hắn là người duy nhất có thể giúp nàng.