Ninh Phù Dung nhìn Minh Thù, trước mắt lại hiện ra cảnh tượng lúc đó, cảnh tượng đó cả đời này nàng ta cũng không muốn trải qua thêm lần nữa.
Mạnh Lương có vẻ tỉnh táo hơn nhiều: "Chi bằng bệ hạ giao dịch với ta."
Giao dịch gì?
Không làm, không làm!
Minh Thù lấy rìu chặt củi trong sân, ném bay về phía Mạnh Lương.
"Keng!"
Rìu đập lên bội kiếm của Mạnh Lương, một tiếng "keng" vang vọng.
"Mạnh Lương, giết nàng ta!"
Ninh Phù Dung hét lớn với Mạnh Lương, trong đầu nàng ta hiện tại đều là giết nàng, giết nàng...
Giết quái vật kia.
Mạnh Lương lui ra phía sau một bước, không để ý đến Ninh Phù Dung kêu gào: "Bệ hạ không muốn cứu vớt lê dân bách tính trăm họ trong thiên hạ sao?"
Đáp lại Mạnh Lương chính là tiếng rìu chặt xuống.
"Nếu ta cho người biết, ta có thể giúp người giải quyết dịch bệnh này..."
"Ồ, ngươi lợi hại vậy sao, vậy sao ngươi không lên trời đi!" Minh Thù bỗng nhẹ giọng ngắt lời hắn.
Mạnh Lương đã không có thời gian nói, hắn bị rìu của Minh Thù bức đến góc, Mạnh Lương không thể không di chuyển.
Rìu của Minh Thù chém vào trên lưỡi kiếm, mũi kiếm rắc một tiếng, đột nhiên vỡ vụn.
Mạnh Lương thần sắc quái dị nhìn về phía Minh Thù.
Minh Thù mỉm cười: "Ngoài ý muốn không, mừng rỡ không?"
Mạnh Lương bất ngờ lui về phía sau, hắn cảm giác được nguy hiểm... Nhưng áo hắn nhanh chóng bị người níu lại, thân thể không tự chủ được lui lại, cảnh sắc trước mặt thay đổi, phía sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn rất chân thật.
Ngực bị giẫm lên, rìu đặt ở yết hầu: "Bây giờ chúng ta có thể tâm sự."
"Đông Khuynh ngươi chết đi!"
Ninh Phù Dung không biết vào phòng từ lúc nào, lúc này mang theo một thanh đao dính máu, đâm tới Minh Thù.
Minh Thù nghiêng người né, giơ tay vỗ lên vai Ninh Phù Dung. Ninh Phù Dung lảo đảo, theo bản năng dùng đao giữ vững thân thể.
"Phập!"
Đao kiếm đâm vào thân thể Mạnh Lương, Mạnh Lương hít vào một ngụm khí lạnh.
Ninh Phù Dung cũng không ngờ chính mình đâm Mạnh Lương, nàng ta buông tay ra, sắc mặt tái nhợt lui về phía sau: "Ta... ta..."
"Là nàng ta." Ninh Phù Dung chỉ về phía Minh Thù, đáy mắt nàng ta có chút sợ hãi.
"Là nàng ta đẩy ta, Mạnh Lương, chuyện này không liên quan đến ta."
Mạnh Lương nhìn máu dính trên lưỡi đao, sắc mặt càng thêm âm trầm, giơ tay rút đao ra.
Lúc rút đao ra, nếu nói là máu phun tung tóe cũng không quá đáng, trên mặt đất tràn đầy vết máu.
Minh Thù trước tiên đánh ngã Ninh Phù Dung, ép Mạnh Lương, khóe mắt, lông mày đều lộ vẻ cười: "Trẫm có việc muốn hỏi ngươi."
Mạnh Lương cố chịu đau, ép mình tỉnh táo lại.
"Ngươi từ đâu tới?"
Da đầu Mạnh Lương muốn nổ tung, hắn hơi hoảng sợ nhìn Minh Thù.
Nghĩ lại không đúng, hắn cực nhanh thu lại tâm trạng của mình: "Bệ hạ không phải mất trí nhớ đấy chứ, ta tất nhiên là từ Mạnh gia tới."
"Ngươi biết trẫm hỏi gì." Giọng Minh Thù mang theo ý cười, nhẹ nhàng ôn nhu rất êm tai.
"Ngươi không phải người của thế giới này, ngươi từ đâu tới, ai phái ngươi tới, tại sao muốn tấn công trẫm hoặc là... giết chết trẫm?"
Thái độ của Mạnh Lương trước sau khác biệt quá lớn, cộng thêm thủ đoạn hắn mang Ninh Phù Dung đi, Minh Thù không nghi ngờ không được.
"Ta không hiểu người đang nói gì." Mạnh Lương mở mắt.
Mạnh Lương nhìn qua bình tĩnh nhưng thực tế cả người đều trong một loại cảm giác mông lung khiếp sợ.
"A..."
Vẻ mặt Mạnh Lương bất ngờ thay đổi, thân thể hắn chấn động co rút, đáy mắt tuôn ra nỗi sợ hãi và đau đớn dường như đang trải qua chuyện gì rất đáng sợ.
Với ánh mắt chứa ý cười phía trước, chưa bao giờ hắn sợ hãi như như lúc này.
"Ta không biết." Mạnh Lương cắn chặt răng.
Bất kể Minh Thù làm những gì, Mạnh Lương đều không biết, dường như Minh Thù cố tình gây sự.
"Được rồi, trẫm hỏi vấn đề khác, ngươi nói cho trẫm biết Quân Tuyệt là ai."
Mỗi dây thần kinh trên người Mạnh Lương đều thấy đau, trong hàm răng gạt ra mấy chữ: "Cựu hoàng tiền triều."
Minh Thù không cảm thấy Mạnh Lương là một người cứng đầu nhưng bây giờ Mạnh Lương lại có thể một mực chắc chắn...
"Có phải các ngươi có quy định là không thể nói?"
Mạnh Lương: "..." Ngươi biết rồi còn hỏi!
Minh Thù mỉm cười: "Được rồi, ta hỏi, ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được."
Mạnh Lương: "..."
"Quân Tuyệt và ngươi tới từ cùng một nơi đúng không?"
Mạnh Lương không phản ứng.
Minh Thù vỗ hắn một cái, Mạnh Lương nhăn nhó, chậm rãi gật đầu.
Minh Thù tiếp tục hỏi: "Hắn là Kỳ Ngự?"
Mạnh Lương có vẻ kỳ lạ nhìn nàng như nghe được chuyện gì không thể tưởng tượng được, có thể là sợ Minh Thù nhìn ra nhưng hắn lại đè xuống cực nhanh.
Hắn cắn chặt răng, hiển nhiên không có ý định nói.
Minh Thù cũng không thèm để ý, tiếp tục hỏi: "Mọi người sau khi trở về sẽ bị xóa ký ức?"
Mạnh Lương: "..."
Sao cái gì ngươi cũng biết!
Ngươi đều biết cả, ngươi còn hỏi cái rắm!
Minh Thù kỳ thực cũng không biết nhiều.
Không biết bọn họ tới từ nơi nào, cũng không biết tại sao muốn tấn công nàng hoặc giết chết nàng...
Mạnh Lương hiển nhiên sẽ giữ kín chuyện này. Minh Thù hỏi, hắn hầu như đều lắc đầu, cho dù có đau nữa, hắn cũng sẽ chịu đựng.
Xem ra đó là một tổ chức bán hàng đa cấp có kỷ luật.
Minh Thù như có điều suy nghĩ, liếc mắt nhìn Mạnh Lương, thực sự càng ngày càng thú vị.
Đồ ăn vặt của trẫm đâu!
"Ầm ầm."
Từ bên cạnh, tiếng nổ kịch liệt truyền tới, bụi từ trên trời rơi xuống, rơi đầy người Minh Thù, trên đồ ăn vặt cũng dính không ít bụi.
Minh Thù: "..."
Người nào đùa thiếu đạo đức vậy!
Minh Thù nhìn về phía xảy ra vụ nổ, mấy bóng người từ trong tro bụi bay vút lên, tới giữa đình viện.
Có hai bóng người vào căn phòng kia, những người còn lại nhìn chằm chằm nàng.
Minh Thù: "..."
Tốc độ bọn họ cực nhanh dùng chăn bông bọc lấy cô gái bên trong nhà mang ra ngoài, nháy mắt với nhau, chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại!"
Làm bẩn đồ ăn vặt của trẫm lại còn muốn chạy, kẻ nào cho các ngươi lá gan như vậy.
Có lẽ do Minh Thù vô cùng có khí thế, mấy người kia đồng thời đứng lại, quay đầu nhìn Minh Thù.
Có người mở miệng uy hiếp: "Đừng xen vào việc của người khác!"
Minh Thù thổi bụi rơi trên đồ ăn vặt, xoa xoa mấy cái rồi cho vào miệng.
"Xen vào việc của người khác?" Minh Thù vỗ vỗ tay đứng lên.
"Các ngươi làm bẩn đồ ăn của ta, việc này tính thế nào?"
Cái gì?
Mấy người ngơ ngác nhìn nhau vài lần, hoàn toàn không rõ Minh Thù đang nói gì.
"Đền đồ ăn cho ta, nếu không... các ngươi đừng mơ ra khỏi nơi đây được."
Hả?
Đùa gì vậy?
Mấy người kia không có ý định để ý tới Minh Thù, chuẩn bị ôm người rời đi.
"Phập!"
Một cây rìu bay qua, rơi vào nơi mấy người kia chuẩn bị leo tường, rìu thẳng tắp đâm vào vách tường.
Mấy người kia cứng đơ tại chỗ.
Minh Thù thu tay về: "Trẫm đã nói rồi, đền đồ ăn vặt cho trẫm, các ngươi có thể đi."
Mọi người: "..."
Bệnh thần kinh!