Dịch Kiều đến biệt thự mới biết chuyện đã xảy ra từ chỗ luật sư Giang, biệt thự bừa bộn đang chờ thu dọn.
Thư Hàng làm ra chuyện này với Minh Thù, Dịch Kiều vừa phẫn nộ lại vừa đau lòng.
Dù sao Thư Hàng cũng là bác cả của cô, sao có thể làm ra chuyện điên rồ như thế?
"Vì sao không báo cảnh sát?"
Luật sư Giang lắc đầu: "Chứng cứ không đủ, thuốc của Thư Nhiên tiểu thư uống không có vấn đề, tên bác sĩ kia tạm thời cũng không tìm được, chỉ dựa vào suy đoán của chúng ta thì báo cảnh sát cũng vô dụng."
"Vậy bây giờ tính sao?" Dịch Kiều cả giận nói: "Thư Hàng hắn có tính người hay không chứ!"
Luật sư Giang đã nhìn quen cảnh thân nhân vì tài sản tranh đến đầu rơi máu chảy, chính tay đâm thân nhân bạn bè cũng hơi choáng rồi.
"Thư Nhiên tiểu thư hẳn là có suy nghĩ riêng của mình."
Dịch Kiều nghĩ đến tiểu cô nương như nắm tuyết nhỏ trước kia mình nhìn thấy đã lớn đến như vậy.
Dịch Kiều cùng luật sư Giang nói trong chốc lát, sau đó luật sư Giang đứng dậy cáo từ.
Dịch Kiều bắt đầu xử lý biệt thự bừa bộn.
Tuy nói đã hai năm không làm nhưng tốt xấu gì cũng đã từng làm nhiều năm như vậy, vào tay vẫn là rất nhanh.
Chờ Minh Thù trở về, biệt thự đã rực rỡ hẳn lên, có thêm nhiều người hầu lạ lẫm.
"Tiểu thư." Dịch Kiều buông công việc trong tay xuống.
Minh Thù gật đầu, đi vào bên trong: "Bữa tối chuẩn bị xong chưa?"
"Đã chuẩn bị xong."
Bất quá là mời đầu bếp về mà thôi, đồ vật cùng vật liệu đều có, không phiền phức.
Lúc ăn cơm, Dịch Kiều lại chuyển hướng nói về bệnh tình của cô.
Minh Thù có khả năng tâm tình không tệ nên cũng tốt tính đáp lời.
Biết Minh Thù không có vấn đề gì, Dịch Kiều trầm mặc một trận, sau đó vừa cười nói: "Không có việc gì là tốt rồi không có việc gì là tốt rồi."
"Nếu tiểu thư đã không có việc gì, việc học tiểu thư vẫn cần phải đi học lại."
Dịch Kiều nói nói, không biết làm sao lừa gạt đến chuyện đi học.
Minh Thù: "???"
Trẫm chỉ muốm an tĩnh làm người thừa kế gia nghiệp.
Đi học cái gì nha!
Trẫm đi học còn nhiều hơn so với cơm ngươi ăn!
"Trước đó chú đã điều tra một chút, trường cao trung Thường Minh cách nơi này của chúng ta rất gần, chất lượng dạy học cũng không tệ, tiểu thư có thể đăng ký học ở đó."
Sau đó lại mời gia sư dạy kèm tại nhà cho tiểu thư, lấy sự thông minh của tiểu thư, rất nhanh liền có thể đẩy nhanh tiến độ!"
"Chú Dịch." Minh Thù lời nói thấm thía: "Tôi chỉ muốn làm một người thừa kế."
"Tiểu thư, cháu thừa kế gia nghiệp của Thư gia thì cũng phải đọc nhiều sách, không thì làm sao quản lý?"
"..."
Không phải chỉ là quản lý một cái công ty sao?
Trẫm ngay cả một quốc gia cũng đều quản lý qua, có cái gì khó! Còn phải tìm ai giảng đạo lý nữa!!
【... 】
Dịch Kiều lại không biết suy nghĩ của Minh Thù nên hắn nhanh chóng làm thủ tục nhập học cho Minh Thù.
Dịch Kiều hành động không lời nói.
-
Luật sư Giang bên kia cũng làm được việc không tệ lắm.
Thư Hàng đem đồ vật có thể lấy về đều lấy, đồ vật tìm không được thì quy ra thành tiền mặt.
Những năm này Thư Hàng dựa vào công ty cũng vớt được không ít tiền.
Nhưng thanh toán xong những vật này, tiền của Thư Hàng liền nhanh chóng giảm mạnh.
Gia đình Thư Tuyết ở trong một căn nhà hơn 200m vuông.
Đối với người bình thường, nhà ở hơn hai trăm mét vuông đã rất lớn.
Nhưng đối với người đã quen ở biệt thự, một căn nhà như vậy quả thực quá nhỏ.
Những người giúp việc kia tự nhiên cũng không dùng được.
Liền coi như bọn họ còn có tiền mời cũng không có chỗ cho bọn hắn ở.
Cho nên Thư Hàng đuổi hết người hầu đi.
Chỉ để lại tên quản gia kia.
Trong lòng Thư Tuyết đâm Minh Thù vô số lần, đều là tại kẻ điên kia.
"Tuyết nhi, cậu không sao chứ? Vài ngày này cậu không đi học, chúng tôi đều rất lo lắng cho cậu."
Thư Tuyết vừa xuống xe liền bị mấy nữ sinh vây quanh.
Thư Tuyết miễn cưỡng cười hạ: "Không có việc gì."
"Cậu đi xe ngoài đến trường sao?" Có người hiếu kì hỏi: "Tài xế nhà cậu đâu?"
Sắc mặt Thư Tuyết cứng đờ, có chút quẫn bách: "Tôi... Tài xế hôm nay ngã bệnh nên không đưa tôi đi được."
Xe trong nhà đều là của nhà Thư Nhiên.
Về sau mua cũng là từ tài khoản của Thư Nhiên.
Thư Hàng chỉ có một chiếc xe, hắn muốn dùng, căn bản không có cách nào đưa cô ta đi.
"Như vậy sao..." Mấy nữ sinh kia ngược lại không có hoài nghi: "Chuyện trước đó cậu đã giải quyết xong chưa?"
"Ừ... Giải quyết... Tới giờ học rồi, đi vào đi."
Thư Tuyết đáp qua loa hai tiếng liền vội vàng đi vào trường học.
Nghĩ đến trong phòng học đối mặt với ánh mặt hoài nghi của nhiều bạn học như vậy, tâm tình của Thư Tuyết đã kém tới cực điểm.
Mấy nữ sinh nhìn nhau vài lần rồi đi theo cô ta vào, chủ đề này cũng dừng lại ở đó.
Thư Tuyết tiến vào phòng học liền nhìn thấy Minh Thù ngồi trong phòng học.
Mồ hôi lạnh sau lưng cô ta chảy ra ào ào.
Sao Thư Nhiên lại ở chỗ này?
Minh Thù cũng cảm thấy là Dịch Kiều cố ý.
Nào có trùng hợp như vậy, vừa vặn học tại lớp của Thư Tuyết?
Thư Tuyết quay người muốn rời khỏi lại bị người phía sau đẩy vào.
Mấy nữ sinh kia hiển nhiên cũng nhìn thấy Minh Thù.
"A... Đây không phải chị họ của Tuyết nhi sao?"
"Sao cô ta lại ở chỗ này? Cô ta không phải..." Đầu óc có bệnh sao?
"Bạn học mới?"
Bên cạnh có người phổ cập khoa học cho bọn họ.
Thư Tuyết nắm lấy cặp sách, cúi thấp đầu đi về chỗ ngồi của mình.
Các ánh mắt tò mò của bạn học bốn phía không ngừng đảo qua giữa hai người.
Sau khi phát sinh chuyện tại biệt thự, Thư Tuyết nhiều ngày như vậy đều không đến trường, bọn họ đương nhiên cũng hiếu kỳ.
Biệt thự kia đến cùng là nhà của Thư Tuyết hay là của vị chị họ này?
Ring ring rinh ——
Giáo viên theo tiếng chuông vào học tiến vào, để Minh Thù tự giới thiệu một chút sau đó bắt đầu lên lớp.
Không ít tầm mắt đều đảo qua trên người Minh Thù, nhưng kẻ sau nằm sấp trên bàn ngủ, căn bản không có ý định học.
Thời điểm tan học cũng có người đến trước mặt Minh Thù để tạo cảm giác tồn tại.
Minh Thù đối xử với mọi người lễ phép, nhưng người cùng cô nói được hai câu liền sẽ không tiếp tục được nữa.
Cô luôn có thể trò chuyện cho ngươi tức chết.
Thư Tuyết vẫn luôn ngồi ở vị trí của mình, đối mặt với sự quan tâm hỏi thăm của bạn học, cô ta hoặc là lắc đầu, hoặc là không lên tiếng.
Thật vất vả mới đến giờ tan học.
Thư Tuyết thu thập cặp sách vội vàng rời khỏi phòng học.
"Ài, Tuyết nhi, cậu chờ chúng tôi một chút a!"
"Tuyết nhi..."
Mấy nữ sinh cùng chỗ với Thư Tuyết vội vàng đuổi theo.
Những bạn học khác trong phòng học nháy mắt ra hiệu trao đổi ánh mắt.
Minh Thù tuỳ tiện ném sách vào hộc bàn, mang theo cái cặp Dịch Kiều mua, đổ đầy đồ ăn vặt vào cặp rồi rời đi.
"Các cậu nói biệt thự kia của Thư Tuyết đến cùng là của ai?"
"Hôm nay tôi nhìn thấy cô ta đi học là đi xe ngoài. Ngược lại vị bạn học mới kia của chúng ta có tài xế đưa tới."
"Sẽ không phải thật sự là Thư Tuyết đem nhà người khác nói thành của mình mình, giả mạo làm phú hào sao?"
"Không thể nào, cậu nhìn Thư Tuyết bình thường đều mặc toàn hàng hiệu, mua đồ cũng không chút tiết kiệm gì."
"Cậu không có ở đó, cậu không biết, lúc ấy chúng tôi đều bị đuổi ra ngoài, đừng đề cập nhiều mất mặt thêm."
"Không phải cậu nói bọn họ là chị em họ sao?"
"Thư Nhiên kia nghe nói còn có bệnh tâm thần..."
Bạn học không có mặt tại biệt thự nghe đến đó đều kinh ngạc che miệng lại.
"Không phải chứ, có bệnh tâm thần lại cùng chúng ta một lớp, vạn nhất phát bệnh thì làm sao bây giờ?"
"Đúng a, tôi có bệnh, cẩn thận tôi đánh các người nha."
Mấy người đang thảo luận hăng say đồng thời cứng đờ, xấu hổ nhìn về phía Minh Thù không biết lúc nào đã đi đến bên cạnh bọn họ.
Minh Thù cười cười đi qua bên cạnh bọn họ.