Chương 312: Hắc Liêu Võng Hồng (32)

Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Mặc Linh 12-07-2023 12:22:24

Giọng nói chậm rãi của Minh Thù từ phía sau vang lên: "Chú Giang bảo anh và bạn gái về nhà dùng cơm, anh xác định không mời tôi theo sao?" Giang Vọng đột nhiên xoay người lại: "Em nói cái gì?" "Không nghe thì thôi." Minh Thù xoay người đi vào trong. Giang Vọng bước vài bước đuổi theo, nắm vai Minh Thù xoay người cô lại: "Em đồng ý rồi sao?" Giang Vọng vừa nãy thề son sắt không bao giờ để ý đến Minh Thù nữa, một giây sau lại tự tát vào mặt mình. "Thay lời cám ơn." Minh Thù đẩy tay hắn ra: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, với tôi mà nói cùng ai chung một chỗ cũng như nhau." Chủ yếu là muốn nhìn xem bệnh thần kinh này muốn mưu đồ gây rối gì trẫm. Ừ, chính là như vậy không sai. Giang Vọng sửng sốt một chút nhưng vẫn rất cao hứng. Lừa gạt được rồi! Lấy thân báo đáp còn xa sao? Ha ha! "Em ôm tôi một cái." Từ giờ trở đi phải được một tấc lại muốn tiến một thước bồi dưỡng cảm tình, hữu danh vô thực sẽ biến thành hữu danh hữu thực. Ha ha, thắng lợi và ánh mặt trời đang vẫy chào. Minh Thù từ chối: "Không ôm." "Ôm một cái đi mà." Minh Thù vươn tay, nhéo cánh tay hắn một cái mỉm cười nói: "Là thật, không phải mơ, cũng không phải ảo giác." Giang Vọng đau đến nhe răng trợn mắt, lão tử đương nhiên biết đây là sự thật ai cho cô nhéo, lão tử bảo cô ôm! Minh Thù xoay người đi vào. Giang Vọng hoàn toàn quên lời thề, hí ha hí hửng đi theo Minh Thù vào trong. Bất luận trắc trở nguy hiểm gì, cũng không ngăn được sự nhiệt tình của hắn với nhiệm vụ... Chuyện nhà trẻ giải quyết rất nhanh chóng, tất cả người liên quan sa lưới. Có người phía trên nhìn xuống, không ai dám lén lút động tay động chân nên xử thế nào liền xử thế ấy. Không ngờ một chuyện này còn kéo ra không ít tham ô cùng lũ mờ ám, cả thành phố đều bị tác động, không ít người liên tiếp sa lưới. Trên mạng cũng hả lòng hả dạ, đây mới là thái bình thịnh thế mà bọn họ muốn nhìn thấy. Chạy đi đâu cho trời khỏi nắng. Bố Tô cả ngày bận rộn không thấy bóng dáng, chờ mọi chuyện kết thúc bố Tô đã thăng quan tiến gần hơn một bước đến chính quyền trung ương. Bố Tô thăng chức, liền tổ chức tiệc thăng chức mang tính tượng trưng. "Chúc mừng Tô tiên sinh." "Lão Tô chúc mừng!" Bố Tô cười đến sắp đơ cả mặt, khó khăn lắm mới tiếp đón xong đồng nghiệp, còn có các vị lão đại thương giới đang chờ ông. "Tô tiên sinh có một cô con gái thật tài giỏi, người trẻ tuổi chính là có lý tưởng, hiện tại đất nước rất cần những người trẻ tuổi như vậy... Không biết Tô tiểu thư có bạn trai chưa?" Người này nói nửa ngày, câu sau mới là trọng điểm. Bố Tô mang nụ cười tiêu chuẩn, khiêm tốn: "Con gái hồ đồ, về phần bạn trai..." Thật sự là ông không biết, con gái nhà ông và Giang Vọng đã đến một bước kia. "Người trẻ tuổi vẫn là nên tiếp xúc nhiều một chút, bọn họ đề tài nhiều nói không chừng liền nói tới đâu đó? Kết giao bằng hữu là chuyện tốt, đúng không, Tô tiên sinh." Bố Tô không tiện từ chối. Người nọ thấy vậy lập tức đẩy người trẻ tuổi phía sau ra: "Đây là con trai ta, lớn hơn Tô tiểu thư một tuổi, lại nói tiếp hai đứa còn học chung một trường..." "Ba, tiểu Mãn đâu?" Bố Tô nhìn Giang Vọng đột nhiên nhảy ra gọi ông là ba, chỉ chỉ trên lầu: "Ở trên phòng với tiểu Vũ." "Chúc mừng ba thăng chức, con đi tìm tiểu Mãn trước." Giang Vọng lễ phép nói một tiếng, sau đó nghênh ngang vào biệt thự. "Giang tiên sinh..." Người đàn ông giới thiệu con trai bối rối đại diện thương giới gọi Tô tiên sinh là ba? Bố Tô xấu hổ với từ "ba" ông bị biến thành kẻ ngốc. Nội tâm Giang Vọng tuôn ra các loại chửi thề, luôn có người muốn phá thiết lập của lão tử, đào góc tường lão tử. Hắn tìm được Minh Thù, Kiều Vũ không ở đó, một mình cô vùi trên sô pha ăn quà vặt xem ti vi. Giang Vọng nhìn nhìn bên ngoài, lắc mình vào phòng khóa trái. Như một làn khói chạy đến bên cạnh Minh Thù, giọng nói cổ quái: "Em còn có tâm tình xem ti vi, cũng không biết lúc này bản thân đã nhiều thêm mấy người bạn trai." "Hiện tại pháp luật không cho phép trùng hôn, nhưng đâu cấm việc đồng thời quen mấy bạn trai." Giang Vọng càng tức: "Em còn muốn? Nếu không tôi xuống dưới kêu vài người lên cho em nhìn, em chọn nhé?" Minh Thù mỉm cười, đôi mắt quét về phía Giang Vọng, Giang Vọng rất có cốt khí nhìn về phía khác. Minh Thù dùng chân đạp đạp hắn: "Giang Vọng." Giang Vọng nắm mắt cá chân cô, tức giận: "Làm gì, đừng động tay động chân, đừng tưởng rằng em là bạn gái của tôi thì tôi không xử em." Minh Thù giãy giụa một chút, không cựa quậy cô dứt khoát bò qua trực tiếp tiến vào trong ngực hắn. Nội tâm Giang Vọng tiếp tục chửi thề, thân thể lại hết sức thành thực ôm cô, còn rất nhanh trí cầm túi đồ ăn vặt cho Minh Thù. "Bọn họ nhìn chung chính là tại vì gia thế của Tô gia. Bọn họ không phải là vì con người tôi mà thích tôi... Tuy rằng tôi lớn lên đẹp, nhưng bọn họ thích nhất định là cái túi da này." "Có thể không tự khen mèo dài đuôi được không?" Nghe câu trước hắn còn mềm lòng một chút, phía sau là cái quái gì. Minh Thù nhướng mày: "Tôi lớn lên không đẹp ư? Lúc đó chẳng phải là anh coi trọng gương mặt của tôi sao?" Ban đầu là tên yêu tinh nào hùng hồn nói coi trọng gương mặt đẹp của trẫm. Giang Vọng phản bác: "Làm sao giống nhau được." "Có cái gì khác nhau?" "Tôi đó là..." Giang Vọng dừng lại. Minh Thù nhìn hắn, hắn đột nhiên cúi người chặn miệng Minh Thù, thuận tiện che luôn mắt cô. Môi Giang Vọng có chút lạnh, dán lên khóe miệng Minh Thù, ma sát chậm rãi đầu lưỡi từng chút từng chút tiến vào. Không gian trong phòng như cô đọng lại, hơi thở hai người giao hòa với nhau, hồi lâu Giang Vọng mới nỉ non: "Tôi thật sự thích em." Mới là lạ, lão tử là vì nhiệm vụ mới thích cô. Nội tâm Minh Thù hoàn toàn không tin. Nhưng cô cũng không đẩy Giang Vọng ra. Có lẽ là vì cô độc rất lâu rồi muốn một người bên cạnh chính mình, có lẽ là vì hắn lai lịch không rõ, nghi ngờ che giấu mục đích lại có thể đi qua thế giới khác nhau, hoặc là cô chỉ muốn xem rốt cuộc hắn muốn làm gì hoặc là... Bất kể là nguyên nhân gì, Minh Thù cũng không muốn buông tay. Cô muốn hắn... Ở bên cô. Chúng ta đều có mục đích, vậy ai cũng không nợ ai. "Tiểu Mãn, mở cửa!" Giọng nói của Kiều Vũ cắt ngang hình ảnh kiều diễm trong phòng, Giang Vọng lúng túng buông Minh Thù ra, mím môi đứng dậy đi mở cửa. "Giữa ban ngày ban mặt, cô nam quả nữ khóa cửa làm gì chứ!" Kiều Vũ từ bên ngoài bưng một cái bánh kem nhỏ tiến vào, ánh mắt quan sát qua lại Minh Thù và Giang Vọng. Minh Thù tiếp tục ăn đồ ăn vặt, Giang tổng tài lạnh lùng cúi đầu loay hoay di động, ai cũng không để ý hắn. Kiều Vũ huýt sáo một tiếng, đưa bánh kem đến trước mặt Minh Thù: "Tiểu Mãn, sinh nhật vui vẻ." Giang Vọng có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Minh Thù: "Em... Sinh nhật em?" Minh Thù mỉm cười nhìn sang: "Tôi nghĩ anh biết chứ." Bố Tô cố ý tổ chức tiệc thăng chức vào hôm nay, chính là vì chúc mừng sinh nhật cô. Giang Vọng lại không biết. Này thật đúng ngoài dự liệu của trẫm. Giang Vọng: "..." Lão tử làm sao biết, gần đây đều sắp bị giận điên lên. "Bạn trai này không hợp chuẩn, Tiểu Mãn nếu không đổi người khác nhé?" Kiều Vũ ra chủ ý cho Minh Thù. "Ừ, em suy nghĩ một chút." Giang Vọng túm Kiều Vũ lên: "Cậu đừng có nói bậy với cô ấy, tôi ném cậu ra ngoài tin không?" Lão tử khó khăn lắm mới chạm được tới tay, ai dám giành giết chết người đó. Kiều phá sản chống nạnh, khuôn mặt không vui: "Hừ! Giang tổng, chính anh quên sinh nhật tiểu Mãn còn không cho tôi nói, cũng không phải tôi làm anh quên, anh tấn công tôi làm gì... A! Tiểu Mãn, cứu mạng!"