Chương 20: Nữ Hoàng Thị Phi (20)

Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Mặc Linh 12-07-2023 12:22:25

Ninh Khả Thanh không phải là đối thủ của Minh Thù, bị Minh Thù đè xuống đánh cho một trận. Nếu không phải người của nhà hàng đến kịp, không biết còn loạn đến mức nào nữa. Ninh Khả Thanh quần áo xộc xệch, tâm tình kích động rống giận kêu to, nhìn sẽ tưởng là thần kinh không bình thường. Dù cho Minh Thù ra tay đánh người, cũng có khả năng là phòng vệ chính đáng cho nên không ai hỏi cô vì sao đánh người. Ninh Khả Thanh bị người khác ép buộc mang ra khỏi nhà hàng. Lúc đầu cô ta còn gào thét nhưng khi rời khỏi tầm mắt Minh Thù, bỗng dưng cô ta yên tĩnh lại. Một đôi mắt tràn đầy hận thù như rắn độc nhìn chằm chằm Minh Thù. Minh Thù nhếch môi, vẫy tay với cô ta. "A!" Ninh Khả Thanh không kiềm chế mà kích động thét chói tai. [Giá trị thù hận đã đầy, hoàn thành nhiệm vụ. ] Hài Hòa Hiệu xuất hiện, sau khi bóng dáng của Ninh Khả Thanh biến mất. [Cô có thể lựa chọn ở lại thế giới này cho đến khi tuổi thọ của cô kết thúc. Cũng có thể lựa chọn bây giờ trở về không gian hệ thống, tiến hành nhiệm vụ tiếp theo. ] Trở lại? Trở lại làm gì? Trẫm còn chưa ăn đủ đâu! Không quay về! Minh Thù từ chối quay lại, Hài Hòa Hiệu cũng không nói gì nhiều. Minh Thù đi một vòng cũng không tìm được Khương Tầm, cô chỉ có thể trở về phòng. "Anh con đâu?" Bà Khương thấy Minh Thù quay về một mình, lên tiếng hỏi. "Không biết, không thấy anh ấy." Minh Thù nhún vai, ngồi xuống tiếp tục ăn. Bà Khương lắc đầu, đang muốn đứng dậy tự mình đi tìm thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Khương Tầm từ bên ngoài tiến vào, hắn đút tay trong túi, sau khi vào trực tiếp nhìn về phía bà Khương. "Mẹ, ba, con có lời muốn nói với hai người." Ông bà Khương nhìn nhau, cuối cùng ông Khương gật đầu: "Nói đi." Khương Tầm nhìn về phía Minh Thù vẫn chăm chú ăn, hoàn toàn không ngẩng đầu lên, hắn gọi: "Niệm Niệm." Minh Thù ngẩng đầu, đáy mắt có chút mê man. Các người nói chuyện, gọi cô làm gì? Trên gương mặt lạnh lùng của Khương Tầm lộ ra vài phần dịu dàng, ánh mắt mong mỏi đập vào trong mắt cô: "Niệm Niệm, anh thích em." Minh Thù cũng không có nghe ý gì ngoài dự liệu nhưng ông bà Khương bị giật mình. Biểu cảm hai người không khác nhau lắm, kinh ngạc, không thể tin được. "Tầm nhi..." "Ba mẹ, con biết con không phải là con ruột hai người, cho nên con thích Niệm Niệm là hoàn toàn có thể." Khương Tầm nói trước: "Con cùng Niệm Niệm sống chung lâu như vậy, sau này con chăm sóc em ấy, so với người ngoài chăm sóc em ấy thì con không phải là tốt hơn sao?" Dưới cái nhìn của ông bà Khương, Khương Tầm đi về phía Minh Thù, tay đút trong túi quần vươn ra, một chiếc hộp tinh xảo xuất hiện. Hắn mở ra trước mặt Minh Thù, bên trong là một chiếc nhẫn. Khương Tầm được ăn cả ngã về không, hắn quỳ một gối, trong đôi mắt ánh lên tình yêu cố chấp cùng sâu lắng: "Niệm Niệm, em có đồng ý làm bạn gái của anh không?" "Khương Tầm!" Ông Khương đột nhiên đập bàn đứng dậy: "Con là anh trai con bé, con đang làm gì đấy?" Trước đây, Khương Niệm không nghe lời, một hai phải làm minh tinh. Hiện tại cô không đóng phim, làm một đứa con nghe lời, lại xảy ra chuyện như vậy. "Hai đứa muốn làm ta tức chết phải không?" Ông Khương tức giận không nhẹ: "Chuyện này không được nói tiếp, con đứng lên cho ba." "Ba nó à, kỳ thực..." Bà Khương khổ sở nhìn Khương Tầm và ông Khương: "Nếu như Niệm Niệm thích Tầm nhi cũng không phải không được, hai đứa cũng không phải anh em ruột, anh đừng tức giận quá." Bà Khương rất thích Khương Tầm, nếu như Khương Tầm và Niệm Niệm thích nhau, bà cũng sẽ ủng hộ. "Em thì biết cái gì!" Ông Khương giận tái mặt quát lớn: "Khương Tầm, con còn coi ba là ba thì mau đứng lên, nhanh!" "Niệm Niệm." Khương Tầm không để ý tới ông Khương, đôi mắt thâm thúy thẳng thừng nhìn chằm chằm Minh Thù. Hắn chịu đựng như vậy để có thể nhìn thấy cô, lại hoàn toàn không có cách nào để ở chung với cô. Ngày hôm nay, hắn nhất định phải nghe được đáp án. Minh Thù liếm liếm ngón tay, lấy khăn giấy lau tay rồi từ từ đứng dậy, gương mặt tươi cười: "Anh à, em không thích anh." Không có bất cứ cái gì mơ hồ không nói rõ, gọn gàng dứt khoát. Ánh mắt Khương Tầm liền ảm đạm. Hắn siết chặt hộp nhẫn, gục đầu xuống yên lặng, một lúc lâu mới đứng lên: "Anh biết rồi." Khương Tầm đem nhẫn bỏ vào trong túi: "Ba, mẹ, con xin lỗi." Hắn quay đầu rời khỏi phòng, Minh Thù dường như không có việc gì, tiếp tục ngồi xuống ăn. Bà Khương đấu tranh trong chốc lát, cuối cùng đuổi theo Khương Tầm đi ra ngoài. Ông Khương nén lại lửa giận trong lòng, bình tĩnh hỏi: "Niệm Niệm, đừng nói là con đã sớm biết?" "Cũng không tính là sớm biết, gần đây mới biết." Minh Thù nhanh chóng trả lời. "Thật là..." Ông Khương chưa nói xong câu kế tiếp, đại khái là ông cũng không biết nên nói gì để biểu đạt tâm tình của mình lúc này. Nếu như Khương Tầm không phải là con trai mà ông nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, nó thích Niệm Niệm, ông sẽ không nói hai lời liền đồng ý lập tức. Quan trọng là nó chính là đứa con ông nuôi nhiều năm, trong giới biết nó là con nuôi cũng không nhiều. Nó thực sự muốn ở cùng Niệm Niệm, ông phải ăn nói với bọn họ như thế nào? Chỗ đứng của hai đứa nó sẽ như thế nào?... Từ ngày tỏ tình thất bại, Khương Tầm cũng không xuất hiện, nghe ông Khương nói hắn ở công ty, không hề rời đi. Bà Khương lo đến không chịu được, di động không ai nhận, nhà riêng cũng không có ai. "Niệm Niệm, con gọi điện thoại cho anh đi." Bà Khương thật sự tìm không được người mới cầu cứu Minh Thù: "Nó tốt xấu gì cũng là anh hai con, con không thể nhìn anh con xảy ra chuyện được." "Mẹ, mẹ bật GPS tìm di động anh con là được mà." Di động của Khương Tầm không có ai nghe nhưng không khóa máy. Nhất định là hắn mang trên người, đúng là ngốc! "Đúng, đúng, đúng, sao mẹ lại không nghĩ ra." Bà Khương lo lắng không yên rời đi, tìm người định vị di động Khương Tầm. Minh Thù thở dài, xảy ra chuyện lại làm trì hoãn trẫm ăn uống. Minh Thù cho rằng phải sau một thời gian dài Khương Tầm mới xuất hiện, ai ngờ đến tối hắn đã xuất hiện, có vẻ không có gì khác thường. "Mẹ, xin lỗi đã làm mẹ lo lắng." Trước tiên Khương Tầm xin lỗi bà Khương. "Trở về là tốt rồi." Bà Khương đỏ mắt nói. Ông Khương yên lặng không nói chuyện nhưng thấy Khương Tầm trở về chắc cũng thở phào nhẹ nhõm. Khương Tầm đi về phía Minh Thù, hạ giọng: "Niệm Niệm, xin lỗi, gây phiền phức cho em rồi. Thế nhưng tình cảm này anh cũng không khống chế được, anh chỉ muốn nói cho em biết." "Dạ dạ." Trẫm đã biết. Nhưng trẫm biết cũng có ích lợi gì đâu! Em gái bảo bối nhà ngươi đã sớm chết rồi. Khương Tầm trở về dường như không có gì khác với trước đây, đi làm như ngày thường, duy trì khoảng cách với Minh Thù. Ông bà Khương đều cho là hắn muốn bắt đầu lại, thu xếp giới thiệu đối tượng cho hắn. Khương Tầm không từ chối nhưng cũng không quá quan tâm đến kết quả... Gần đây, Minh Thù rất bận, bận đến nỗi không có thời gian ăn gì cho nên cô rất nóng nảy. Lúc càng nóng nảy, cô càng tươi cười xán lạn, nhìn đến da đầu tê dại, hoàn toàn không có ai dám đi đến tìm cái chết. "Khương tổng, giải trí Kim Ngung công chiếu cùng một ngày với chúng ta, bọn họ chắc chắn là cố ý." Trợ lý rất áp lực: "Hơn nữa bọn họ tuyên truyền tốt hơn chúng ta, đến lúc đó rating..." "Đừng sợ, chúng ta chính là hắc mã." Trợ lý: "..." Ai cho cô tự tin nói mình là hắc mã? Minh Thù vân vê cằm, nói sâu xa: "Cô đi liên lạc cho đoàn phim, hỏi bọn họ có muốn tuyên truyền miễn phí hay không. Ngoài ra, kêu Điền Viên đi mua đồ ăn cho tôi." Trợ lý: "..." Hai ba câu lại nhắc đến ăn, Khương tổng, cô mắc ung thư đói khát thời kỳ cuối sao?