Sau khi bầu trời nhuộm đỏ, toàn bộ bị mây đen che phủ, bầu trời như muốn sập xuống.
Trong không khí lơ lửng những ẩn số làm người ta bất an, dường như rất dễ kích động và tức giận.
"Nữ nhân thối này, lão tử bảo ngươi làm cơm, thời gian lâu như vậy sao bà còn chưa làm? Muốn bỏ đói ta phải không?"
"Lão nương hầu hạ ông nhiều năm như vậy, chăm sóc cái nhà này, ông trừ ăn ra còn biết làm cái gì? Bây giờ còn dám đánh ta, hôm nay lão nương liều mạng với ông."
"Được lắm đồ thối tha, gan lớn nhỉ..."
Minh Thù nhìn một gia đình đang diễn ra trận đại chiến gia đình, thôn dân vây xem không dám đến quá gần, chỉ chỉ trỏ trỏ gia đình kia. Minh Thù không chú ý lắm, ngẩng cằm ngáp một cái.
"A..."
Một tiếng thét vang tận trời xanh.
Minh Thù giật mình, thôn dân vây xem phía trước, lúc này sắc mặt trắng bệch lui về phía sau. Trong sân đối diện, nam nhân vùi đầu vào cắn cổ nữ nhân, nữ nhân ô ô giãy giụa, nhưng không có tác dụng gì.
Âm thanh uống máu truyền ra rõ ràng.
"Ăn thịt người!"
"Ăn thịt người, chạy mau!"
Thôn dân từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần chạy tán loạn, nam nhân bị kinh động ném nữ nhân đã tắt thở, dùng một loại tư thế kỳ quái nhảy ra, rơi xuống mảnh đất trống bên ngoài.
Mộ Hoài và Diệp Tùng từ trong phòng đi ra, ngoại trừ Mộ Hoài biểu hiện mặt lạnh có thể rơi vụn băng, những người khác đều khiếp sợ nhìn tình cảnh trước mặt.
Nam nhân tay chân chạm đất, nửa khuôn mặt đều là máu, hàm răng dường như còn ngậm một khối thịt.
Thân thể hắn hơi co lại, trong họng vang lên tiếng rít gào như dã thú.
"Grào!"
Nam nhân xông vào trong viện, mục tiêu là Minh Thù.
Diệp Tùng và mấy người bên cạnh nhảy lên, ngăn cản nam nhân.
"Đi."
Mộ Hoài tiến lên túm Minh Thù không chút sứt mẻ đi ra bên ngoài.
"Này, không giết hắn sao?" Tiểu yêu tinh đó.
"Diệp Tùng sẽ xử lý."
Mộ Hoài đi cực nhanh, đi ngang qua một số nhà dân có thể thấy cảnh tượng giống nhau, người thân thuộc đều lộ ra răng nanh sắc bén.
Tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên.
Minh Thù nỗ lực rút tay mình về, nhưng Mộ Hoài nắm rất chặt:
"Hoàng thúc, phiền ngươi buông tay đừng lợi dụng cầm tay ta."
Mộ Hoài ghét bỏ buông tay nàng: "Theo sát."
Mộ Hoài đi một đoạn, phía sau không biết lúc nào đã không có tiếng động. Hắn vừa quay đầu lại, chỉ thấy Minh Thù đi một hướng khác.
Mà bên kia...
Dường như có một giàn nho.
Khóe miệng Mộ Hoài giật một cái, nhẫn nhịn xúc động muốn đập chết nàng, xoay người trở lại một tay ngăn nàng:
"Có thể đừng nghĩ đến đồ ăn không, muốn chết sao?"
Nhưng mà người hắn ngăn cản lộ ra nụ cười quái dị, trong khoảng khắc móng tay sắc bén dài ra, chụp vào ngực hắn.
Trong lòng Mộ Hoài kinh hãi, đưa tay ngăn cản cặp móng vuốt kia, chủ nhân móng vuốt nở nụ cười giả tạo, làm Mộ hoài sinh ra chút phản cảm.
Cười đến thật khó nhìn.
Mộ Hoài sử dụng nội lực, một giây sau sắc mặt liền biến đổi.
Nguy rồi.
Lại không sử dụng được nội lực.
Trúng chiêu lúc nào?
Mộ Hoài không nghĩ ra, tựa như hắn không chú ý tới Minh Thù ở sau lưng hắn biến mất khi nào.
Khỉ thật!
Đám yêu này bị trấn áp lâu như vậy, vừa ra liền có sức mạnh như vậy, hắn đã xem thường chúng.
Không có nội lực, Mộ Hoài chỉ có thể dựa vào đánh lộn.
Cặp móng vuốt kia như lưỡi dao, dễ dàng ở trên người hắn vẽ vài đường, máu tươi giàn giụa.
Máu tươi làm đối phương hưng phấn, mặt trở nên dữ tợn, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng hưng phấn.
"Đã lâu không nghe thấy mùi máu tươi mới như thế, cho ta đi!"
Móng vuốt từ phía trên cào xuống, lúc Mộ Hoài xác định mình sẽ bị hủy khuôn mặt, yêu trước mặt đột nhiên cứng đờ, gáy bị một thanh khảm đao chém thành hai nửa.
Mà bàn tay cầm khảm đao tinh tế trắng thuần, dường như mang theo vẻ yêu kiều trong sáng, không nói ra được đẹp đến nhường nào.
Mộ Hoài theo bản năng quay đầu, Minh Thù đứng phía sau hắn, đầu rũ xuống tóc đen che đi mặt nàng, không thấy rõ thần sắc, khí lực quanh thân cực thấp.
Lúc này Mộ Hoài có một loại...
Sợ hãi.
Như người du hành trong bóng đêm, gặp phải sinh vật lạ nhìn không thấy, sờ không được, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Bỗng nhiên, Minh Thù ngẩng đầu lên, gió nhẹ lướt qua tóc đen của nàng, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn không tỳ vết, khóe miệng cong lên độ cong hoàn hảo:
"Hoàng thúc, cẩn thận chút nha."
Vẫn là dáng người ôn hòa rực rỡ, thanh khiết không nhiễm bụi trần, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
"Ta không thể lần nào cũng cứu ngươi được."
Minh Thù buông khảm đao trong tay không biết chém cái gì, chọt chọt mặt yêu đang nghiêng ngả sau lưng nàng.
Mộ Hoài lau mồ hôi lạnh không tồn tại, càng rơi sâu vào nghi ngờ vừa nãy chỉ là ảo giác của hắn thôi sao?
Không...
Không đúng.
Sức mạnh người thường, không thể giết chết yêu.
Mộ Hoài nhìn yêu nằm trên đất, tròng mắt còn có thể chuyển, chưa chết.
"Nhìn thật giống."
Minh Thù khom lưng nhìn một chút, cũng không biết là đang khen hay châm chọc, sau một giây nàng ôm bụng nhìn trời:
"Thật là đói."
Mộ Hoài: "..."
Lúc nào cũng than đói, nếu ai lấy về có thể nuôi nổi sao?
Không đúng, lão tử nghĩ cái này làm gì?
"Ngươi vừa..."
Mộ Hoài muốn hỏi một chút, nàng như lúc nãy là có vấn đề gì, nhưng Minh Thù nghiêng đầu, ánh mắt trong suốt hiểu rõ đầy vô tội, hắn đem vấn đề nuốt trở về.
Ánh mắt rơi vào y phục nhuốm máu của nàng, trong lòng liền lo lắng:
"Ngươi bị thương?"
Minh Thù phủi phủi y phục: "Không có nha."
Mộ Hoài ngẩn ra, nàng mỏng manh như vậy, nếu bị thương nhất định sẽ không chịu đựng nổi.
Mộ Hoài thở phào, sau dó liếc mắt nhìn, Diệp Tùng bọn họ sẽ không có chuyện...
"Ta đưa ngươi rời khỏi đây đã."
"Tìm đồ ăn trước."
Trẫm rất đói, máu cạn sắp thấy đáy, bây giờ trẫm có thể vừa ăn vừa bò.
"Rời nơi này trước, ở đây không an toàn."
"Tìm đồ ăn trước."
Minh Thù cố chấp không buông.
Không có đồ ăn trẫm không đi!
Mộ Hoài thực sự không có biện pháp với nàng, đem tiểu yêu tinh trên mặt đất giết chết. Đi qua nhà bên cạnh không người vơ vét một phen, hy vọng có thể tìm được chút thức ăn.
Cho tới bây giờ, không nghĩ đồ ăn lại quan trọng như vậy.
Minh Thù ngồi xổm bên cạnh tiểu yêu tinh đã tắt thở, nhìn vết thương Mộ Hoài làm ra. Vết thương rất cạn, một chiêu mất mạng.
"Hài Hòa Hiệu, người thường có thể giết yêu?"
[Có tỷ lệ nhất định. ]
Mặc dù yêu mạnh hơn người thường, nhưng cũng chỉ là một chủng loài. Chỉ cần là chủng loài, cũng sẽ không vô địch, người thường có thể làm bị thương yêu, thậm chí giết yêu.
Minh Thù suy xét một chút, lấy lá cây đắp lên mặt tiểu yêu tinh, nhìn nó nằm trên mặt đất, thực không chịu được.
"Chỉ có những thứ này, ngươi ăn trước một ít đi."
Mộ Hoài tìm được đồ ăn, đưa cho Minh Thù.
Minh Thù cũng không ghét bỏ: "Đi thôi."
Mộ Hoài: "..."
Quả nhiên có cái ăn, nói gì cũng được.
Mộ Hoài dẫn đường phía trước, hai người nhanh chóng rời khỏi thôn. Từ bên ngoài nhìn vào thôn, toàn bộ thôn đều bao phủ lớp sương kỳ quái.
Mộ Hoài thử một chút nội lực, phát hiện có thể sử dụng, vừa nãy không thể sử dụng nội lực, e rằng có liên quan đến những sương mù này.
Mộ Hoài không hỏi lúc hai bọn họ tách ra đã xảy ra chuyện gì, bởi vì hắn biết rõ dù hắn hỏi, chỉ sợ cũng không có được thông tin gì.
"Ngươi đứng đây đợi ta, ta đi chút rồi về."
Mộ Hoài không yên tâm với bọn Diệp Tùng, sương mù ở đây kỳ lạ quá.