Khương Tiểu Thải lại bị chọc tức đến giậm chân chạy đi.
Minh Thù không khỏi cảm thán: "Cô ta như vậy cũng muốn theo đuổi người khác?"
Bị người ta chọc tức liền chạy một mạch, tám đời cũng đừng muốn theo đuổi người khác.
Tông Ngộ trầm mặc.
Minh Thù nghiêng đầu nhìn hắn, từ trên chiếc cằm trắng nõn của hắn rơi vào trên mi mắt hắn: "Thật trùng hợp, sao anh lại ở đây?"
Tông Ngộ lông mi run rẩy, rũ mắt xuống.
Lúc đối đầu với ánh mắt của Minh Thù, con ngươi lãnh đạm xa cách hiện lên một tia cảm xúc khác thường.
Tông Ngộ vội vàng thu tầm mắt lại, kéo tay cô đi ra bên ngoài.
Minh Thù bị ép đi theo hắn.
"Ài, chủ nhà tiên sinh, đào hoa đã bị đuổi chạy đi, anh còn ôm tôi làm gì?"
Tông Ngộ giống như không nghe thấy, mãi đến lúc mang cô ra khỏi phạm vi khách sạn.
Đèn ne-ong lóe ra ánh sáng óng ánh, Tông Ngộ nắm tay cô không nhanh không chậm đi trên đường cái.
Thân ảnh của hai người phản chiếu tại ven đường, bị ô tô gào thét lướt qua.
Minh Thù đảo mắt qua những hình bóng kia, nhiệt độ trên người hắn không ngừng truyền tới.
Cô có chút ghé mắt: "Chủ nhà tiên sinh, anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Nghe thấy vậy, Tông Ngộ lấy điện thoại ra, một tay gõ mấy chữ đưa cho cô xem.
"Tùy tiện đi một chút."
"Anh có thể buông tôi ra trước không, nam nữ thụ thụ bất thân!"
Ngay tại thời điểm Tông Ngộ gõ chữ, có người đi đường bụm mặt lướt qua bọn họ.
"Mau nhìn mau nhìn, nam sinh này thật đẹp trai a!"
"Thật sự, má ơi, hôm nay ra ngoài lại gặp được một tiểu ca ca đẹp trai như vật!!"
"Đáng tiếc đã có bạn gái."
"Huhu, được làm bạn gái anh ậy thật hạnh phúc..."
"Ai, đừng suy nghĩ, hiện tại nam sinh chẳng những có nữ sinh đoạt mà còn có nam sinh đoạt, loại người như chúng ta làm sao có thể đoạt được, độc thân cả một đời đi!"
Tông Ngộ vừa vặn gõ chữ xong.
"Phiền phức, đưa tiền." Phiên dịch chính là, người vây xem quá nhiều, sợ có người đi đường tiến lên hành hung, đưa tiền để cô hỗ trợ một chút.
Minh Thù: "..."
Trẫm là loại người dùng tiền liền có thể mua chuộc sao?
"Mời tôi ăn cái gì đi."
Tông Ngộ rũ mắt xuống, hai hàng lông mi dưới mí mắt lộ ra một bóng râm nhỏ.
Đầu ngón tay hắn tiếp tục gõ chữ: "Được."
Tông Ngộ đưa Minh Thù đến một nhà hàng.
Nhà hàng không tính là lớn nhưng ở vị trí tốt, lúc này ban đêm càng lộ ra sự tịch mịch, chỉ một vài vị trí có người.
Tông Ngộ rõ ràng là khách quen, hắn đi vào, nhân viên phục vụ cũng không hỏi gì, trực tiếp dẫn hắn đến chỗ ngồi.
"Tiên sinh vẫn như cũ sao?"
Tông Ngộ lắc đầu, ra hiệu phục vụ hỏi Minh Thư.
Phục vụ đem thực đơn đưa cho Minh Thù.
Minh Thù chọn mấy món ăn nhìn qua ăn rất ngon.
"Còn cần gì khác không?"
Tông Ngộ cầm bút viết một chuỗi tiếng Anh đưa cho phục vụ.
Phục vụ lễ phép nói: "Hai vị chờ một lát."
Món đưa ra trước chính là rượu, Tông Ngộ thuần thục rót rượu —— cũng không có ý tứ rót cho Minh Thù.
"Tông Ngộ?"
Tông Ngộ ngẩng đầu, duới tia sáng lờ mờ, con ngươi càng lộ vẻ thâm thúy.
Minh Thù chống cằm: "Tâm tình của anh không tốt?"
Ngón tay Tông Ngộ vuốt vuốt ly rượu có chút xiết chặt, hắn ấn mở điện thoại.
"Đừng phiền tôi, ăn đi."
"Tôi uống cùng anh."
Tông Ngộ thu hồi điện thoại lại, nửa ngày cũng không có phản ứng, thật lâu mới cầm một ly rượu mới rót rượu cho Minh Thù, đẩy đến trước mặt cô.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cô, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
Minh Thù cầm ly rượu lên uống một ngụm.
"Khục khục..." Minh Thù bị sặc, cảm giác nóng bỏng một đường đốt đến dạ dày.
Đây là rượu gì?
Rượu đế sao?
Tông Ngộ thu tầm mắt lại, khóe môi nâng lên một độ cong cực nhạt.
Minh Thù nhìn Tông Ngộ uống rượu đế, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào.
Bội phục bội phục.
Minh Thù vừa ăn vừa uống rượu, Tông Ngộ thỉnh thoảng sẽ rót rượu cho cô, nhưng tuyệt đối không có bất kỳ ánh mắt nào cùng giao lưu khác cùng cô.
Minh Thù cắn chiếc đũa, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Liễu Tri Hàn.
[ Ngải Diệp: Tông Ngộ có phải là có mao bệnh gì? ]
[ Liễu Tri Hàn: Mao bệnh của hắn có nhiều lắm, em hỏi cái nào? ]
[ Ngải Diệp: Hắn giống như tâm tình không tốt. ]
[ Liễu Tri Hàn: Hắn mỗi ngày đều tâm tình không tốt. ]
[ Ngải Diệp:... ]
Đây là anh em tốt a!
[ Liễu Tri Hàn: Em đang ở cùng hắn? Các người đang ở đâu? ]
Minh Thù gửi một cái định vị.
[ Liễu Tri Hàn: Em tuyệt đối đừng để hắn uống rượu! ]
Minh Thù nhìn chai rượu rỗng đối diện.
Cái này...
Còn kịp không?
[ Ngải Diệp: Uống rồi. ]
[ Liễu Tri Hàn: Anh hùng bảo trọng. ]
[ Ngải Diệp:??? ]
Liễu Tri Hàn không có đáp lại.
Minh Thù có chút thấp thỏm, người này sẽ không say khướt chưa?
Nhưng cô quan sát một hồi lâu.
Tông Ngộ đều bảo trì trạng thái bình thường, động tác giống nhau, thần sắc bình tĩnh uống rượu, hoàn toàn không nhìn ra uống say hoặc là muốn mượn rượu làm càn.
"Tông Ngộ?"
Minh Thù đưa tay quơ quơ. .
Người đối diện lạnh lùng liếc nhìn cô một cái.
Trên mặt là viết kép kèm theo ba chữ to "Đừng phiền ta".
Cho nên đây là uống say hay là không say a?
Minh Thù ăn xong, Tông Ngộ rung chuông tính tiền, hết thảy đều biểu hiện vô cùng bình thường, hoàn toàn không giống như một người đã uống rất nhiều rượu.
Câu nói kia của Liễu Tri Hàn đến cùng là có ý tứ gì?
Trên đường trở về, Tông Ngộ tự đi một mình, hai tay cắm trong túi quần, so với vẻ nam thần cấm dục kia có nhiều hơn mấy phần dã tính.
Trở về chung cư, vừa đóng cửa, Minh Thù đã cảm thấy khí tức trên người Tông Ngộ thay đổi.
Xô còn chưa kịp nhìn, một vật trang trí trước cửa đã bị gặp nạn.
Bị Tông Ngộ trực tiếp ném trên mặt đất.
Thanh âm vỡ vụn dọa đến Minh Thù nhảy dựng một cái.
Cái này chỉ là vẻn vẹn vừa mới bắt đầu.
Tông Ngộ đột nhiên bắt đầu nổi điên, tất cả mọi thứ đều đập trên mặt đất, thế nhưng hắn không có phát ra một chút thanh âm nào, chỉ có thanh âm đập đồ vật.
Giống như tâm tình bình thường bị đè nén đột nhiên bạo phát ra.
Minh Thù đứng cửa trước nhìn Tông Ngộ đập đồ vật.
May mắn là hiệu quả cách âm của nhà này cực tốt.
Đập đi, dù sao cũng không phải đồ vật của trẫm.
Có chút đồ ăn vặt thì tốt hơn.
Minh Thù đang nghĩ ngợi, người đang đập đồ vật bên kia tựa hồ phát giác được có người, đột nhiên đi về phía cô.
Thân ảnh cao lớn ập tới ép cô lên tường, không gian bị thu hẹp laik.
Con ngươi thâm thuý của nam nhân nhìn chằm chằm cô.
Trong nháy mắt kia giống như là bị một đại hung thú nào đó để mắt tới.
Làm người tê cả da đầu.
Minh Thù lùi ra phía sau: "Tông Ngộ... Tôi là người, không thể đập."
Tông Ngộ ấn tay lên bả vai cô, một tay khác vòng qua eo cô kéo cô vào trong ngực hắn, mang theo nụ hôn nồng đậm mùi rượu không có dấu hiệu nào cứ như vậy hôn xuống.
Tông Ngộ lúc đầu là hôn, sau đó chính là cắn.
Minh Thù cảm thấy đau nhói, có chút mở cánh môi ra, Tông Ngộ thừa cơ xông vào, bắt đầu lấy tư thái ngang ngược xâm chiếm tất cả của cô.
Hô hấp càng ngày càng mỏng manh, thân thể Minh Thù dần dần nhũn ra, dựa vào lồng ngực rộng rãi rắn chắc của Tông Ngộ.
Tông Ngộ đột nhiên ôm ngang Minh Thù lên thả trên ghế sa lon, tiếp tục tiến hành bước kế tiếp.
Minh Thù lúc này mới nhớ tới việc phản kháng.
Tiểu yêu tinh cũng dám mượn rượu nổi điên!
Chán sống!
Nhưng thân hình cao lớn của nam nhân đè xuống trực tiếp giam cầm cô dưới thân thể, nụ hôn lần nữa rơi xuống, tay Minh Thù đẩy hắn ra dần dần mất đi lực lượng.
Nhiễm lấy mùi rượu của hắn, tựa hồ cũng trở nên mập mờ.