Giang Đóa một mình lấy khẩu cung.
Vặn hỏi Minh Thù chính là nhức đầu không thôi.
Minh Thù nói chuyện mạch lạc rõ ràng, cũng không bắt được chỗ sai, nhưng lại làm người khác nghĩ chuyện này là do cô làm.
Chính là cô! Thế nhưng không có chứng cứ nào hướng về cô.
Ngược lại tất cả chứng cứ cuối cùng đều chỉa mũi nhọn về Nam Ưu Ưu. Đương nhiên Nam Ưu Ưu cũng bị mời tới hỏi, nhưng Nam Ưu Ưu phủ nhận tất cả.
Cuối cùng nhìn thấy video, cô ta liền đổi lời, nói những người đó đến làm phiền cô ta, cô ta trả tiền là muốn bọn họ buông tha mình. Ai biết bây giờ lại hãm hại cô ta như thế, lời trong lời ngoài đều ám chỉ Minh Thù.
Sự nghi ngờ Minh Thù tăng lên, tạm giam hai mươi bốn giờ để hỗ trợ điều tra.
"Có người đến nộp tiền bảo lãnh cho Nguyễn Ly."
Người phụ trách vụ kiện Nhâm Húc nhíu mày:
"Ai nộp tiền bảo lãnh cô ta?"
"Ừ, tổng tài Tần thị tự mình đến, phía trên đã ký."
Đối phương giao tài liệu cho Nhâm Húc, thở dài: "Người nào cũng có địa vị lớn, vụ này khó làm."
Một khi liên lụy đến người làm to nào đó, thì rất nhiều điều kiện phải chịu giới hạn.
Có chứng cứ còn dễ nói, mấu chốt là hiện tại bọn họ không có chứng cứ trực tiếp.
Minh Thù bị người dẫn ra, Nhâm Húc đứng ở cửa nhìn cô, cô còn đặc biệt vui vẻ vẫy tay với hắn:
"Cố lên."
Sắc mặt Nhâm Húc tối sầm.
"Cứ thả cô ta đi như vậy sao?"
Vợ chồng Nam gia còn ở đó, thấy Minh Thù đi ra liền nhìn Nhâm Húc hỏi: "Dựa vào cái gì mà Ưu Ưu không thể nộp tiền bảo lãnh?"
"Nam Ưu Ưu bị người khác tố cáo, nên không thể nộp tiền bảo lãnh."
Nhâm Húc đau đầu giải thích.
Bọn người bên này không hề có chút chứng cứ nào, nào dám không để người ta bảo lãnh cô.
Vợ chồng Nam gia trơ mắt nhìn Minh Thù "được nước" rời đi...
Xe của Tần Triệt dừng ở bên ngoài, nhưng cô bắt gặp ghi âm khẩu cung ở đại sảnh, Giang Đóa chuẩn bị rời đi. Cô ta là bị người ta hại, tự nhiên không có chuyện gì.
Minh Thù kéo Giang Đóa lên xe, Tần Triệt nhắm mắt nghỉ ngơi cũng chưa liếc cô một cái. Xe nhanh chóng chạy đến nhà Giang Đóa.
"Tiểu Ly, cảm ơn."
Giang Đóa cẩn thận nói lời cám ơn Minh Thù.
"Không cần khách sáo."
Minh Thù mở cửa cho Giang Đóa, giọng điệu ôn hòa: "Nghỉ ngơi sớm một chút, sau đêm nay, cuộc sống của cậu sẽ càng náo nhiệt."
Đầu Giang Đóa đầy nghi ngờ, gần đây lời của Tiểu Ly nói càng ngày càng không hiểu.
Cô ta nghĩ tại sao, nhưng nhìn Tần Triệt tản ra hơi thở đè nén ấy, mấp máy môi, vẫy tay với Minh Thù một cái xoay người lên lầu.
Cửa xe đóng lại, Tần Triệt chậm rãi mở mắt: "Đến đồn cảnh sát rất thú vị sao?"
Mẹ nó, mới một lúc, cô đã giày vò mình vào trong cục cảnh sát.
Sao cô không lên trời luôn?
Minh Thù nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Tạm được, điều kiện hơi thô sơ."
Tần Triệt hừ lạnh một tiếng: "Em xem đồn cảnh sát là khách sạn, còn có đãi ngộ cấp năm sao sao?"
Nhưng cũng không khác biệt với trước đây gì cả.
"Anh tức giận à?"
Minh Thù dựa sát nhìn vẻ mặt của Tần Triệt.
Hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng nham hiểm châm chọc. Không biết là kéo hắn vào chuyện này, thì giá trị thù hận có thể tăng vọt không nhỉ?
Tần Triệt dịch sang bên cạnh nhưng nghĩ thấy không đúng, hắn phải nói chuyện yêu đương cùng cô. Vì vậy, hắn không nhúc nhích thân thể, giọng điệu châm chọc:
"Em biết chuyện này nếu truyền đi thì đầu đề ngày mai sẽ là cái gì không?"
"Bạn gái thiếu gia Tần thị dạo chơi một đêm trong cục cảnh sát?"
Tần Triệt: "..."
Cô còn có thể nói đến hưng phấn như thế sao? Cô hưng phấn cái rắm!
Đáng lẽ, không nên đến nộp tiền bảo lãnh cho cô...
Minh Thù và Tần Triệt ngôn ngữ bất hòa, không vui mà tan rã.
Ngày thứ hai? Minh Thù liền nhận được điện thoại của đồn cảnh sát bảo cô qua đó, lúc cô ra cửa thì Tần Triệt siêu bận rộn lái xe đến như linh hồn xuất hiện.
Quả nhiên, tổng tài trong tiểu thuyết rất rảnh rỗi, sự thiết đặt này không có tật xấu gì.
Trên đường Tần Triệt bị Minh Thù chọc tức đến không muốn nói chuyện, hắn đưa Minh Thù đến cửa đồn cảnh sát rồi lái xe đi.
Giữa gian phòng nào đó trong đồn, vợ chồng Nam gia và Giang Đóa đều ở đây, Thẩm Viễn Chiêu cũng xuất hiện nhưng hắn đứng trong góc, không biết đang nghĩ gì.
"Tiểu Ly."
Giang Đóa ngủ không ngon, hai mắt sưng đỏ, tràn đầy tơ máu trong tròng mắt.
Vợ chồng Nam gia cũng không khá hơn chút nào, ra ngoài gặp chuyện ngoài ý muốn. Bà Nam giống như nghe được tin tức không thể tin được nên có chút hoảng hốt. Ông Nam lại không ngừng quan sát Giang Đóa, tâm tình hết sức phức tạp.
Nhưng vào lúc này, Nam Ưu Ưu cũng bị dẫn ra.
Nhâm Húc để những người còn lại ra ngoài rồi hỏi: "Nam tiên sinh, tuy nói đây là chuyện nhà ngài nhưng bên trong liên lụy đến vụ án, cho nên tôi không thể rời đi."
Ông Nam gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Minh Thù chống cằm, xem ra là thân phận của Nam Ưu Ưu và Giang Đóa đã bị phát hiện. Chuyện ngày hôm nay... Không có liên quan gì với cô, cho nên gọi cô đến xem kịch sao?
Minh Thù cho Nhâm Húc một ánh mắt cám ơn. Nhâm Húc không hiểu ra sao cả.
Muốn Minh Thù tới là bởi vì hôm qua cô cũng là người đương sự, mà Giang Đóa cũng hỏi hắn có thể để Minh Thù đến không, lúc này hắn mới gọi cô đến.
Sắc mặt Nam Ưu Ưu có chút tiều tụy, còn mặc lễ phục ở lễ đính hôn.
Khi vào cửa ánh mắt cô ta trực tiếp rơi trên người Thẩm Viễn Chiêu gọi:
"Anh Thẩm..."
Bầu không khí có chút xấu hổ, bà Nam muốn đi tới lại bị ông Nam níu lại, nên chỉ có thể nhìn Nam Ưu Ưu.
Thẩm Viễn Chiêu cũng chỉ là nhìn Nam Ưu Ưu nhưng không trả lời, vẻ mặt dường như lạnh lùng trở lại như ban đầu.
Đáy lòng Nam Ưu Ưu tất cả đều là dự cảm không tốt, gắng gượng mới không có biểu hiện ra, lúc ánh mắt quét qua Minh Thù, dường như nhúng độc.
Lại là cô làm hỏng việc.
Nếu như không phải cô, chuyện hôm nay căn bản sẽ không xảy ra. Giang Đóa sẽ nhanh chóng bị mình diệt trừ, mình chính là tiểu thư chân chính của Nam gia, sẽ ân ái cùng Thẩm Viễn Chiêu đến bạc đầu.
Minh Thù híp mắt cười: "Nam tiểu thư, nhìn tôi như vậy làm gì, cũng không phải tôi tìm người hãm hại cô."
Nam Ưu Ưu siết chặt hai tay, đáy lòng tràn ngập ý hận.
Nhâm Húc sợ Minh Thù gây chuyện nên nhanh chóng đứng giữa hai cô: "Nguyễn tiểu thư, xin cô đừng gây sự, nếu không chỉ có thể mời cô ra ngoài."
"Ồ."
Không gây sự thì không gây sự, trẫm xem kịch.
"Ưu Ưu..."
Ông Nam cân nhắc lời nói một chút: "Con có lời gì muốn nói không?"
Hôm qua, sau khi Minh Thù rời đi, đám người kia nói đến một việc khác.
Ví dụ như cô ta cho người điều tra Giang Đóa, đám người kia cũng không ngốc, lúc điều tra phát hiện có mờ ám, Giang Đóa mới là tiểu thư chân chính của Nam gia. Nam Ưu Ưu thuê bọn họ là vì hủy diệt chứng cứ năm xưa. Video kia thu lại là uy hiếp Nam Ưu Ưu, muốn lấy càng nhiều tiền hơn từ trên tay cô ta.
Nhưng mà Nam Ưu Ưu đưa ra điều kiện giúp cô ta một việc, có thể lấy được nhiều tiền hơn. Kiếm tiền, bọn họ đương nhiên đồng ý. Ai biết nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim là Minh Thù.
"Con... Không biết."
Nam Ưu Ưu khăng khăng phủ nhận, cô ta kích động giải thích với vợ chồng Nam gia:
"Ba, mẹ, hai người phải tin con, những người đó muốn tiền, con không biết những chuyện bọn họ nói."
"Ba đã đem tóc ba và của Giang tiểu thư xét nghiệm DNA, rất nhanh sẽ có kết quả."
Gương mặt ông Nam bi thương, ông cũng không muốn tin nhưng Giang Đóa... Rất giống bọn họ.
Tối hôm qua, Giang Đóa vẫn cúi đầu nên bọn họ không nhìn kỹ. Bỗng nhiên, nghe được tin Nam Ưu Ưu không phải con gái bọn họ, lại gặp được Giang Đóa, làm sao bọn họ không nghi ngờ được chứ?
"Ba..."
"Mẹ, mẹ cũng không tin con sao?"
"Anh Thẩm."
Nam Ưu Ưu đến trước mặt Thẩm Viễn Chiêu, đỏ mắt: "Anh tin em, em không có..."
Thẩm Viễn Chiêu có chút không đành lòng, cuối cùng vươn tay sờ sờ đầu cô ta:
"Chờ kết quả ra, nếu em không nói dối, sẽ tự có chứng minh."
Trong lòng Nam Ưu Ưu lạnh lẽo. Đáy lòng cô ta rất rõ, Giang Đóa mới là tiểu thư Nam gia. Thay đổi nhiều như vậy, cuối cùng vẫn quay về vạch xuất phát.
Cũng bởi vì cô ta không phải là Giang Đóa, cho nên cố gắng có được món đồ, sau khi cô ta trở lại thì có thể dễ dàng cướp đi?